Chương 2

Đăng lúc 05:43 07/11/2025 87 3
Chương trước Chương tiếp
“Tôi nói chuyện với ngài như vậy liệu có làm ô uế sự thanh tịnh của ngài không?” Giọng cô gái chợt trở nên dè dặt, nhỏ hẳn đi.

 

“Vẫn còn ổn.” Huyền Lê buông chuỗi tràng hạt ra, ánh mắt bình tĩnh, nhìn ánh sáng lần nữa chiếu lên người cô gái: “Những âm thanh ở đây, ngoài khổ đau thì chính là tội lỗi, người hạnh phúc sẽ không đến nói với Phật đâu.”

 

“Nhưng ngài đã nghe hết rồi, sẽ không ảnh hưởng đến việc tu hành thành Phật của ngài chứ?” Phùng Lộ Vi ngồi quỳ lại như ban đầu, vô cùng ngay ngắn.

 

Một cô gái trẻ trung, hồn nhiên và bình thường như cô, sau khi nói hết âm mưu quỷ kế của mình mà chẳng chút đề phòng thì lại bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của một người tu hành.

 

Huyền Lê bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt phẳng lặng như mặt nước bắt đầu xuất hiện ý cười.

 

Phía sau lưng cô gái, một lá cờ đỏ hình tam giác chậm rãi bay qua, theo sau là dòng người đông đúc. Nơi cô đang ngồi là một góc yên tĩnh nhất trong ngôi chùa có hương khói thịnh nhất toàn thành phố. Ánh nắng gay gắt sau trưa đã hóa thành làn nước trong suốt vô hình, gột rửa sạch sẽ cơ thể của cô.

 

“Cô có tin không?” Huyền Lê không trả lời, chỉ hỏi lại cô như thế.

 

“Tôi không tin.” Phùng Lộ Vi đáp mà không chút nghĩ ngợi nào.

 

“Cô đã không tin thì không cần để ý đến nữa.” Huyền Lê nhàn nhạt nói.

 

Tiếng tụng kinh trầm bổng lại vang lên. Y cầm lấy chuỗi hạt, thấp giọng tụng niệm kinh văn, đôi mắt bình thản khép lại.

 

Phùng Lộ Vi đứng dậy, ánh sáng đổ dài dưới chân. Cô khom người chào Huyền Lê trong im lặng rồi đẩy cánh cửa gỗ khép hờ ra, bước vào dòng người ồn ào bên ngoài. Cô đi ngược chiều với dòng khách hành hương thành kính, ra ngoài chùa tìm kiếm người bạn đồng hành của mình.

 

Dưới trúc cao tường đỏ của chùa Tuyền Ẩn, có một cô gái đang đứng đó, lấy thẩm mỹ đời thường để đánh giá thì chỉ có thể coi là dung mạo bình thường, không có gì đặc biệt. Khi Phùng Lộ Vi đi đến bên cạnh, vẻ ngoài của cô gái nọ càng trở nên mờ nhạt hơn, như một bức tranh đã phai màu. Nhưng đó không phải lỗi của cô ấy.

 

“Cậu thật sự xinh đẹp lắm đó.” Cô gái không kìm được mà cảm thán.

 

Phùng Lộ Vi đang bước ra từ đám đông, nếu chỉ liếc mắt một cái thì chẳng thể thấy được lông mi của cô, thế nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác, rằng độ cong lông mi của cô nhất định sẽ rất hoàn hảo. Vẻ đẹp của cô nhất định là khuôn vàng thước ngọc, từng chi tiết đều đẹp đến hoàn mỹ.

Chanh đã dịch FULL bộ, set lịch đăng dần mỗi ngày, mong mọi người ủng hộ Chanh nhé. 

Các bạn ghé qua page Chanh Xoài Chấm Muối để lựa truyện hay về đọc nha

Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700