Chương 4

Đăng lúc 09:43 14/06/2025 142 0
Chương trước Chương tiếp
Tư Nghị vẫn còn trẻ tuổi, còn là lần đầu tiên được con gái liếm như thế.

Tác dụng của thuốc khiến cơ thể cậu ta nhạy cảm vô cùng. Cậu ta ấn đầu cô gái, đâm chọc vài cái trong khoang miệng cô rồi bắn ra, chất lỏng ngập trong miệng cô.

Cô muốt xuống một ít, cũng nhổ ra một ít.

Khương Lệ nhân lúc thiếu niên trước mắt đang cảm nhận dư vị mà đứng dậy đẩy cậu ta ra.

Tư Nghị mới vừa bắn ra, không kịp đề phòng nên bị cô đẩy đến vách tường. Cô chạy rất nhanh, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thiếu niên rũ mắt nhìn chất lỏng trên quần áo, che cái trán có phần nhếch nhác của mình lại. Nhớ tới cô gái vừa rồi, đôi mắt Tư Nghị trở nên ác độc hơn một chút. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây một cách trùng hợp như vậy? Cô còn nói mẹ mình làm việc ở đây.

Tư Nghị nhìn bánh kem cách đó không xa, đôi mắt đen tối tăm lạnh lẽo.



Một cơn gió lạnh thổi tới, Khương Lệ rùng mình một cái.

Nhìn thiếu niên trước mặt, cô cảm thấy đêm nay mình sẽ bị cậu ta xé nát. Trong mắt Tư Nghị có sự hưng phấn nổi lên, còn kèm theo cả sự điên cuồng âm u: “Muốn đi sao?”

Khương Lệ nhẹ nhàng ôm chặt lấy Thượng Nhu, chảy nước mắt: “Muốn…”

Tư Nghị nhìn cô nhóc trước mắt, hơi cong môi.

Thiếu niên nở nụ cười gian tà, sống lưng Khương Lệ cũng dâng lên một cơn ớn lạnh.

Cô nhẹ nhàng ôm chặt Thượng Nhu, muốn rời khỏi sân thượng. Nhưng nơi này nhiều người như vậy, cô không biết các cô có thể trốn khỏi sân thượng không. Cô sợ hành vi chạy trốn sẽ chọc giận bọn họ.

Tư Nghị nắm tay Khương Lệ đi vào một phòng học. Cô lo lắng cho Thượng Nhu, giãy giụa muốn rời khỏi chỗ này. Thiếu niên cao lớn bế cô lên, giam trên bàn học, hai cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh chống ở hai bên, chặn hai đường đi của cô lại: “Cô nghe lời thì bạn của cô sẽ không sao!”

Khương Lệ rưng rưng nhìn thiếu niên trước mắt.

“Tôi… Tôi sẽ báo cảnh sát, mẹ tôi cũng…”

“Khương Phán Thúy là mẹ cô à?” Tư Nghị lật xem tài liệu trong điện thoại. Khương Lệ kinh ngạc nhìn cậu ta, cơ thể hơi lui về phía sau: “Không phải…”

Đôi mắt sắc bén của thiếu niên phát hiện ra hành động của cô, kéo cô ngồi yên trên bàn lần nữa.

“Không phải à?” Tư Nghị đưa điện thoại cho cô xem: “Khách sạn kia là của nhà bọn tôi, nếu cô nói không phải thì tôi sẽ sa thải bà ta!”

Khương Lệ ngước mắt, trên điện thoại là tất cả thông tin về gia đình cô, người nhà của mẹ cô cũng bị tra ra hết, có cả hoàn cảnh gia đình và phương hướng kiếm tiền của nhà cô…
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!