Chương 10

Đăng lúc 11:31 21/11/2025 17 1
Chương trước Chương tiếp
"Biểu muội còn có chuyện gì sao?" Lâu Chiếu hỏi.

 

Phùng Y Y gật đầu, nàng nâng bàn tay vẫn luôn nắm chặt, trong lòng bàn tay có một chiếc hộp sứ nhỏ: "Ta mang theo thuốc mỡ đến, để xem tay chàng thế nào."

 

Nghe vậy, Lâu Chiếu cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên chồng sách. Mu bàn tay hắn có mấy vết cào, do bà Trâu để lại sáng nay. Trải qua một ngày không được xử lí, giờ trông chúng càng đáng sợ hơn: "Không sao đâu, qua hai hôm là khỏi ấy mà."

 

Hắn rũ tay xuống ngang eo, vẻ mặt Lâu Chiếu chẳng hề để tâm.

 

Phùng Y Y thở dài, hai bước liền vòng ra sau án thư, vươn tay túm lấy cánh tay Lâu Chiếu: "Mùa đông vết thương dễ trở nặng lắm. Chàng không xử lí, chờ đến khi da nứt toác ra, lúc đó tay chàng vừa ngứa vừa đau, cầm bút không vững, chữ viết ra cũng xấu đi thôi."

 

Giọng tiểu thư nhà lành ngọt ngào dịu dàng, nói ra những hậu quả tệ hại như thế mà vẫn mang chút làm nũng.

 

Nói rồi, Phùng Y Y không đợi Lâu Chiếu mở lời, liền kéo hắn đến bên sập, ngón tay chỉ: "Chàng ngồi xuống đi."

 

Lâu Chiếu cao hơn Phùng Y Y khá nhiều, khi đứng thế này, hắn có thể thấy rõ từng sợi lông mi cong vút của nàng, đôi mắt nàng đen láy như đá hắc diệu lấp lánh.

 

Muốn sớm được đọc sách, Lâu Chiếu cũng không nói gì nữa, bèn ngồi xuống sập.

 

Phùng Y Y vặn nắp hộp thuốc, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi cúi lưng, nhìn bàn tay phải của Lâu Chiếu đang đặt trên đầu gối. Vết thương không hề nông, đến giờ vẫn còn rỉ máu, bị lạnh một ngày nên quanh đó hơi sưng tấy. Có thể hình dung móng tay bà Trâu ghê gớm cỡ nào, ra tay thật độc ác.

 

"Chàng đã rửa qua chưa?" Phùng Y Y nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâu Chiếu, đưa đến trước mắt mình, đôi mày lá liễu nhíu lại: "Đại bá mẫu quá đáng, sao có thể ra tay như vậy chứ?"

 

Nàng dính thuốc mỡ vào ngón trỏ, do dự một lát rồi vẫn nhẹ nhàng thoa lên vết thương ấy.

 

Lâu Chiếu chỉ cảm thấy mu bàn tay như bị lông chim nhẹ lướt qua, nhồn nhột tê tê, sau đó là một chút cảm giác nhói đau, do thuốc mỡ làm xót vết thương.

 

"Hai ngày này đừng dùng nước lạnh ngâm tay nhé, tay chàng đẹp thế này, ngàn vạn lần đừng để lại sẹo." Phùng Y Y lẩm bẩm, ngắm nhìn bàn tay xương xẩu rõ ràng ấy, trắng nõn mạnh mẽ, cầm bút hay gõ bàn tính đều vô cùng thích hợp.

 

Lâu Chiếu cụp mí mắt xuống, khóe mi hơi nhếch lên một cái gần như không thể nhận ra: "Đẹp ư?"

 

Hắn là một nam nhân, cần gì đẹp đẽ chứ? Dù là mặt hay tay, cũng chỉ là một cái túi da vô dụng, trong mắt hắn nào có những thứ đó.

 

"Ưm." Phùng Y Y gật đầu.

 

Lâu Chiếu rụt tay về, nghiêng người dựa vào bàn nhỏ, tay phải chống lên đó, vài sợi tóc đen rủ xuống vai. Chóp mũi hắn ngửi thấy mùi thuốc đắng nhè nhẹ, bên chân là cô gái đang đứng ngoan ngoãn: "Biểu muội nhìn người, chẳng lẽ chỉ nhìn mỗi vẻ ngoài thôi sao?"

 

Trong lòng hắn cười nhạt, nhà họ Phùng thật sự có người đơn giản đến vậy sao?

 

"Làm sao có thể chứ?" Phùng Y Y nói.

 

Đối diện với đôi mắt Lâu Chiếu, nàng thấy hắn khẽ nhếch cằm, đang nghiêng mặt nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm khó tả, như thể có thể nhìn thấu mọi điều trong lòng nàng.

 

Phùng Y Y tự nhiên thấy trong lòng dấy lên một nỗi rụt rè, nàng lùi lại một bước: "Vậy chàng cứ ở đây, ta về phòng đây."

 

Nếu đã vậy, cứ để hắn ở lại đây đọc sách đi.

 

Lâu Chiếu nghe tiếng cửa kẽo kẹt đóng lại, rồi trong phòng trở nên tĩnh lặng, hương thơm con gái vương vấn bên mình cũng tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

 

Lạnh lẽo ư? Chẳng sao cả, hắn đã sớm quen rồi.

 

Hắn vừa định nhặt sách lên thì cửa lại mở, hai bà vú bước vào, một người ôm chăn đệm dày dặn, một người bưng chậu than đang cháy hồng.

 

"Cô gia, tiểu thư hỏi bên này còn cần gì không ạ?" Một bà vú hỏi.

 

Lâu Chiếu lại hạ tầm mắt xuống sách, ngón tay vê vê một trang: "Không cần, lui xuống đi!"

 

.

 

Tháng Chạp luôn bận rộn, đặc biệt là ở Phùng gia.

 

Cửa hàng hối hả xuất, nhập hàng, Phùng Hoành Đạt và Từ Khôi hai huynh đệ hầu như bận rộn đến chân không chạm đất. Một đống sổ sách phiền toái khiến hai người tính toán cả nửa ngày trong thư phòng.

 

Thời tiết âm u, ánh sáng trong thư phòng cũng tối hơn mọi ngày một chút. Trên giá sách cao lớn bày từng chồng sách, có cả những thẻ tre được bọc vải chuyên dụng, bảo quản rất cẩn thận.

 

Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hai người bắt đầu nói chuyện trong nhà.

 

"Đại ca, huynh không cho Lâu cô gia đi kinh thành, liệu có không ổn không? Dù sao hắn cũng đã khổ công đọc sách hơn mười năm, không dễ dàng gì." Từ Khôi vén vạt áo, ngồi xuống chiếc ghế dựa bên tường, khuôn mặt gầy gò, râu lún phún.

 

Phùng Hoành Đạt bưng chén trà đã nguội một nửa trên bàn lên, đưa đến miệng nhấp một ngụm: "Cũng không biết hôm đó ta làm vậy có đúng không nữa? Có lẽ vốn không nên rước rể như thế."
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700