Chương 3

Đăng lúc 11:31 21/11/2025 21 1
Chương trước Chương tiếp
Phùng Y Y ngồi trên sập mỹ nhân, cúi đầu lột hạt dẻ rang trong tay. Hạt dẻ vừa ra lò không lâu, đúng là lúc ăn ngon nhất. "Cuối năm nào cũng bận rộn như vậy ư? Cha cũng thế, có khi cả ngày con cũng chẳng gặp được người."

 

Bên kia chiếc bàn nhỏ, Từ phu nhân ngồi ở một bên khác của sập. Dáng người bà hơi phúc hậu, trên mặt treo nụ cười hiền hậu. "Y Y đây là đang nhớ mong cô gia đấy ư?"

 

"Thẩm thẩm đừng cười con!" Phùng Y Y gò má nóng bừng, tuy rằng thẹn thùng nhưng cũng không che giấu quá nhiều. "Bên ngoài lạnh lắm, con nghe nói cuối năm lại loạn lạc, mấy hôm trước có kẻ bên đường cưỡng đoạt dân nữ đấy ạ."

 

Nghe vậy, Từ phu nhân cũng nghiêm mặt lại, đẩy đĩa hạt dẻ đã bóc vỏ về phía Phùng Y Y. "Đúng là như vậy, thế sự càng lúc càng loạn. Lát nữa, ta sẽ bảo Từ thúc con sai người đi tìm, sẽ không có chuyện gì đâu."

 

Chồng của Từ phu nhân là Từ Khôi, huynh đệ kết nghĩa của Phùng Hoành Đạt, cũng là một cánh tay đắc lực. Bao nhiêu năm rồi vẫn luôn ở tại Phùng trạch, Phùng Y Y được họ nhìn lớn lên nên trong lòng vô cùng yêu thương.

 

Phùng Y Y gật đầu, mỉm cười với Từ phu nhân. "Đa tạ thẩm thẩm."

 

Nói rồi, Phùng Y Y dùng xiên tre cắm một miếng hạt dẻ đã bóc vỏ, cho vào đĩa mật ong nhỏ, chấm một vòng rồi đưa vào miệng.

 

Trong ánh nến, mật ong dính trên đôi môi anh đào hồng nhuận, nàng thè đầu lưỡi liếm một chút. "Ngọt thật, ngon quá đi mất!"

 

Từ phu nhân bật cười một tiếng. "Con nha đầu này tham ăn quá, e là người ta chỉ cần đưa một xâu kẹo hồ lô là đã có thể dụ dỗ con đi mất rồi, phải tinh ý lên một chút chứ."

 

Phùng Y Y chớp chớp mắt, ít nhiều cũng thấy đúng lời đó. Nàng cái gì cũng thích ăn, ngọt, chua, cay, duy chỉ không thích chịu khổ. Ngay từ đầu Phùng Hoành Đạt còn quản thúc, nói con gái nhà người ta thế này thế kia, sau này dứt khoát mặc kệ nàng. Con gái ông muốn ăn gì mà chẳng có?

 

"Thẩm thẩm, nhân sinh một đời, nên ăn thứ mình thích, làm điều mình thích, đừng để lại tiếc nuối."

 

Từ phu nhân nghe vậy, lại bất đắc dĩ cười. "Con nha, lớn lên trong vại mật, là không biết sầu là gì rồi."

 

Ít lâu sau, hạ nhân đến báo, Lâu Chiếu đang ở cùng với Phùng Hoành Đạt, cũng chẳng biết khi nào sẽ trở về.

 

Phùng Y Y cũng chẳng đợi nữa, bảo Tú Trúc chuẩn bị nước rồi đi tắm gội.

 

Hơi nước mờ mịt, tắm rửa xong, Phùng Y Y khoác áo lót mỏng manh bước ra. Than lửa trong phòng rất đủ, đối lập rõ rệt với cảnh băng thiên tuyết địa bên ngoài.

 

Trên giàn hoa góc tường, một chậu lan kiều diễm nở rộ đúng độ, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trong phòng, y như nàng – người con gái lanh lẹ bước qua, tươi đẹp kiều diễm.

 

Trên chiếc giường to rộng, đệm chăn êm ái mềm mại, đã phơi nắng ban ngày nên còn vương vấn hương nắng.

 

Phùng Y Y lăn hai vòng trên giường, đã duỗi thẳng chân tay theo tư thế thoải mái nhất. Mái tóc đen như tơ lụa trải trên chăn gấm, nơi vạt áo xòe rộng để lộ làn da trắng như sứ.

 

Nàng thích thú khẽ nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân vào trong phòng, bèn vươn tay ra khỏi giường. "Tú Trúc, cho ta hai miếng bánh hạt dưa giòn."

 

Chẳng ai đáp lại, Phùng Y Y lúc này mới mở to mắt, chống một cánh tay gượng dậy.

 

Cạnh cửa đứng một nam tử, dáng người cao gầy, khuỷu tay đang vắt chiếc áo choàng vừa cởi ra. Ánh nến hắt lên mặt hắn, sắc mặt lãnh đạm ấy nhiễm một tầng hồng nhạt mỏng manh.

 

Lâu Chiếu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rượu đã vào bụng giờ phút này phát huy uy lực, như thể sắp đốt cháy cồn ruột trống rỗng của hắn.

 

Nghe thấy tiếng gọi trong trẻo kia, hắn ngẩng mắt nhìn lại. Dưới lớp màn giường buông nửa, nàng lười nhác nhổm dậy từ trong chăn. Trong ánh nến mông lung, tấm áo lót bằng lụa mỏng màu hồng nhạt lờ mờ phác họa dáng người thướt tha của nàng. Một cánh tay mảnh khảnh chống ở mép giường, đầu hơi nghiêng, mái tóc dài buông xõa.

 

Trong một thoáng, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

 

Phùng Y Y không ngờ Lâu Chiếu lại trở về vào lúc này, tự trách dáng vẻ không quy củ của mình đều đã bị hắn nhìn thấy hết rồi. Cũng là do nàng cứ nhất quyết đòi ăn bánh hạt dưa giòn, bắt Tú Trúc đi nhà bếp lấy, nên mới không ai báo tin cho nàng biết.

 

"Phu quân." Phùng Y Y khẽ gọi một tiếng, giơ tay chỉnh sửa lại chiếc áo lót đang lộn xộn của mình.

 

Trước khi thành thân, Phùng Y Y đã nghe nói thế gia có nhiều quy củ, đặc biệt là nữ tử, mọi cử chỉ đều phải chú ý. Mà nàng từ nhỏ đã được cha nuông chiều, tự nhiên sẽ không ép nàng học những quy tắc vớ vẩn ấy. Lâu Chiếu xuất thân thế gia, làm việc ổn thỏa, bình tĩnh, đối nhân xử thế đều có chừng mực, bởi vậy nàng không muốn mình trông giống một đứa trẻ con. Lâu Chiếu khẽ ừ một tiếng, xoay người vắt chiếc áo choàng lên giá, tầm mắt hắn liền rời khỏi Phùng Y Y.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700