Chương 26

Đăng lúc 11:31 21/11/2025 17 1
Chương trước Chương tiếp
Từ Khôi đứng thẳng lưng, đối diện với người trước mặt, trong lòng khẽ cảm thán một phen. Dù nói hắn có khí chất thoát tục của bậc tiên nhân cũng không hề quá đáng, chỉ e lòng hắn quá lạnh lẽo, chẳng thể nào tan chảy.

 

“Vẫn vậy thôi. Sau này ngươi hãy đối xử tốt với nàng ấy.” Từ Khôi không nói gì thêm, người là con rể ở rể của Phùng gia, hắn cũng không tiện chỉ trích nhiều lời.

 

Phùng Hoành Đạt tức giận hậm hực phất tay áo bỏ đi, trước khi rời còn để lại một câu lạnh lùng: “Ngươi cứ quỳ ở đây, cho đến khi Y Y tỉnh lại!”

 

Thấy Phùng Hoành Đạt bước ra khỏi từ đường, Từ Khôi cũng vội vàng đuổi theo.

 

Lâu Chiếu mặt không cảm xúc cúi đầu, hai đầu gối quỳ trên nền gạch lạnh lẽo. Cái lạnh mùa đông buốt giá len lỏi thẳng vào từng kẽ xương cốt, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, tựa như một pho tượng.

 

Dưới hành lang, gió lạnh xua đi nỗi tức giận trong lòng, Phùng Hoành Đạt thở hắt ra một hơi thật mạnh.

 

“Nhị đệ, là ta sai rồi!” Giọng Phùng Hoành Đạt lẫn vào chút hối hận, ông nhìn tuyết đọng trong sân, đấm mạnh một quyền vào cột hành lang.

 

Trên đời muôn vạn loại thuốc, chỉ tiếc chẳng có loại thuốc hối hận nào. Nhớ tới nửa năm trước Khổng gia ép cưới, không muốn đẩy Phùng Y Y vào chốn lửa, ông mới chiêu Lâu Chiếu. Kỳ thực Phùng Hoành Đạt biết, Phùng Y Y có ý với Lâu Chiếu, tâm tư nàng vốn dĩ đơn giản, không khó để nhận ra.

 

Hiện giờ đến nông nỗi này, trách ai bây giờ đây?

 

Từ Khôi lắc đầu, ngoái nhìn về phía từ đường, chỉ khẽ khuyên câu: “Đi xem Y Y đi?”

 

Đèn lồng trên đầu khẽ lay động vài cái, sắc mặt Phùng Hoành Đạt đã dịu hơn: “Ta sẽ không để Y Y chịu khổ đâu. Nữ nhi của ta, không ai được phép ức hiếp!”

 

Nói xong, ông liền cúi đầu chỉnh trang lại y phục, rảo bước về phía đông uyển.

 

.

 

Khi nàng tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng hôm sau. Hôm qua tuyết rơi dày, sáng nay trời hửng, một vầng mặt trời lớn treo lơ lửng trên không.

 

Phùng Y Y từ trên giường ngồi dậy, tinh thần đã khá hơn nhiều. Nàng cúi đầu, ngón tay vẽ những bông thược dược trên chăn. Tóc dài rũ xuống, khẽ cọ vào gương mặt trắng ngần như ngọc.

 

Vẻ mặt nàng ẩn chứa nhiều tâm sự.

 

Tú Trúc thu lấy chén thuốc đã cạn, giao cho người hầu phía sau, người hầu nhanh nhẹn lui ra ngoài.

 

“Tiểu thư, người có muốn nô tỳ lấy thoại bản cho người đọc không ạ?”

 

“Không xem,” Phùng Y Y lắc đầu, giơ tay hất mái tóc lòa xòa trên vai, đôi mắt còn hơi mông lung nhìn ra khung cửa sổ. Bên ngoài hình như có một chú chim sẻ đang đậu ngoài đó, kêu kỉ tra vài tiếng, “Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

 

Nghe vậy, Tú Trúc giật mình, vội mở miệng khuyên can: “Bên ngoài tất cả đều là tuyết, lạnh lắm ạ, tiểu thư vẫn là đợi thân thể người khỏe hơn rồi hãy ra ngoài nhé?”

 

Phùng Y Y vén chăn, hai chân nàng rút ra, đặt xuống đất. Động tác không nhanh, nhưng trước mắt nàng vẫn hơi choáng váng: “Tú Trúc, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”

 

Đối với nha hoàn luôn kề cận bên mình này, Phùng Y Y rất hiểu rõ. Trên mặt Tú Trúc không giấu nổi tâm sự, lại nhìn thấy nàng ấy tránh né ánh mắt, Phùng Y Y rất dễ dàng đoán ra.

 

Tú Trúc đôi tay nắm chặt mép áo bông trên người, liếc nhanh ra gian ngoài một cái, nhỏ giọng nói: “Cô gia đã quỳ trong từ đường suốt một đêm rồi ạ.”

 

Phùng Y Y dường như bị ai đó bóp nhẹ tim, trong lòng dâng lên nỗi chua xót lạ lẫm. Quỳ trong từ đường, là vì chuyện hôm qua sao?

 

“Giúp ta sửa soạn một chút, ta qua đó xem sao.”

 

Tuyết rơi không lạnh bằng khi tuyết tan. Trên đường đi, tuyết tan thành từng vũng bùn lầy, mấy gia phó đang rắc đất khô lên để hút nước.

 

Phùng Y Y khoác chiếc áo choàng thật dày, lén lút theo lối nhỏ đến từ đường. Nàng đứng ở ngoài cửa do dự trong chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy cửa.

 

Cánh cửa khẽ kêu kẽo kẹt, nàng liền nhìn rõ cảnh bên trong từ đường. Nơi đây chỉ thờ bài vị của mẫu thân nàng, phảng phất mùi khói hương nhàn nhạt.

 

Phùng Y Y nhìn người đang quỳ trên mặt đất, bóng dáng gầy gò, tấm y phục trên người không mấy dày dặn.

 

Bên kia, Lâu Chiếu nghe thấy động tĩnh, khẽ nâng đôi mắt khép hờ, quay đầu nhìn sang phía cửa.

 

Trong tầm mắt hắn là một mảng áo choàng đỏ rực. Nàng đỡ cánh cửa bằng một tay, vừa lúc một nửa bước chân đã vào trong.

 

Trong từ đường ánh sáng lờ mờ, mang theo cảm giác âm u, Phùng Y Y nắm chặt lòng bàn tay.

 

Dọc đường đi nàng đã luôn suy nghĩ, chờ đến khi gặp Lâu Chiếu sẽ hỏi rõ những điều nghi hoặc trong lòng. Nàng vốn không phải là người thích giữ lời nói trong bụng, chuyện gì cũng muốn biết tường tận.

 

Thế nhưng khi thực sự đối mặt, nàng lại không biết mở lời ra sao.

 

Lâu Chiếu quỳ trên mặt đất suốt một đêm, sắc mặt không được tốt lắm, dù sao cũng là người vừa khỏi bệnh phong hàn: “Biểu muội à?”

 

Phùng Y Y không đáp lời, ánh mắt nàng chuyển đi, nhìn thấy cây roi mây nằm trên nền gạch. Lòng nàng không khỏi giật thót, nhìn ra sau lưng Lâu Chiếu, quả nhiên hai vệt roi hằn rõ trên y phục, ẩn hiện vết máu rịn ra.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700