Chương 1

Đăng lúc 23:11 24/10/2025 11 2
Nói đến thành phố Tề Du, đây có thể coi là một thành phố hạng nhất, cũng có cái dáng dấp của “chốn phồn hoa khói liễu”, nhưng điều đó chỉ đúng với khu nhà giàu của thành phố này, đèn đỏ rượu xanh, thịnh thế huy hoàng. Dù ở phía nam có một trung tâm thương mại sầm uất, mỗi ngày đón tiếp đủ hạng người tiêu dùng ăn vận lộng lẫy, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến dãy quán ăn, quán mì nhỏ rõ ràng chưa được kiểm tra vệ sinh ở phía bắc, nơi mà gián chuột mới thực sự là khách quen, nói cũng lạ, nước thải của các cửa hàng ở đây đều chảy thẳng vào rãnh thoát nước, chưa từng tràn sang bên kia đường, giống như những người ở phía bắc vậy, sống một cuộc đời bôn ba gió bụi chỉ để đổi lấy một chút tiền lương ít ỏi, chưa bao giờ nghĩ làm thế nào mình mới có thể hòa nhập với những người ở phía đối diện, lặng lẽ sinh ra, lặng lẽ sống, và cuối cùng lặng lẽ chết đi trong vũng lầy này.

Thành phố Tề Du giống như một ly rượu nồng, những người giàu trong đó chìm đắm trong cuộc sống xa hoa, còn những người nghèo trong đó chỉ có thể dựa vào vệt rượu sót lại trên thành ly mà giải khát. Nơi đây có thiên đường xa hoa nhất, cũng có địa ngục tàn tạ nhất.

Đã ba năm không về lại quê nhà này, nơi đây vẫn y như cũ. Tô Thanh Thế ngồi trên taxi từ sân bay về nhà, nhìn phong cảnh dọc đường đi, sự lộng lẫy của màn đêm phản chiếu trong đôi mắt mệt mỏi của anh, thành phố này, có màu sắc rực rỡ nhất, đến nỗi đã mất đi đường nét cơ bản nhất, giống như những mảng màu bị hất tung lên tranh, nhìn thì có vẻ nồng nàn say đắm, nhưng thực chất lại chẳng có chiều sâu.

Người tài xế ở ghế lái thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn vị khách ngồi ở ghế sau, hắn chưa từng thấy vị khách nào đặc biệt như vậy, cặp lông mày mảnh như trăng khuyết mềm mại cau lại, xen lẫn vài phần ưu sầu, lại dường như có chút bi thương, khiến anh trông có vẻ yếu đuối, thân hình gầy gò khiến chiếc áo gió khoác trên người có vẻ hơi rộng, ngón tay có đốt rõ ràng đang chống cằm, đôi mắt phượng trong suốt đến lạ, cảnh đêm ngoài cửa sổ phản chiếu trong mắt anh như thể đang đi vào một vùng biển sâu thẳm nhất. Người tài xế này mỗi ngày đều lái xe quanh thành phố Tề Du, đã gặp không ít người đẹp, may mắn cũng đã từng chở vài người đẹp như Tô Thanh Thế, nhưng đôi mắt trong sạch và sáng tỏ như anh thì chưa từng thấy, trong mắt anh, mọi cảnh vật đều có thể hiện ra dáng vẻ chân thật nhất, tuyết đọng trên đỉnh núi, tùng xanh trong khe suối, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.

Chiếc taxi chạy dọc theo đường cái đến một biệt thự kiểu Âu, người hầu ở cửa liếc nhìn Tô Thanh Thế bước xuống, không hề tiến lên đón, ngược lại còn hơi ngẩng đầu.

Tô Thanh Thế nhận hành lý từ tay tài xế, lễ phép nói cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi, tài xế bỗng gọi anh lại từ phía sau.

Người tài xế trẻ tuổi có vẻ ngây ngô đó lẩn tránh ánh mắt hỏi: "Anh gì ơi, anh xịt nước hoa gì vậy, thơm quá."

Tô Thanh Thế sững sờ, ngập ngừng nói: "Chắc là pheromone của tôi."

Khuôn mặt tài xế từ hơi đỏ bỗng chốc trở nên đỏ bừng, hắn vội quay người chạy vào xe, đạp ga phóng đi như chạy trốn.

Nhìn lớp bụi mù bị bỏ lại phía sau, Tô Thanh Thế bất giác bật cười, xách hành lý bước vào nhà.

Đi qua con đường lát đá đã mấy năm chưa từng đặt chân lên, phong cách của khu vườn vẫn giống như trước đây, thứ gì đắt tiền nhất thì cứ chất đống vào, một đống cây cối chẳng có chút thẩm mỹ nào, ngược lại khiến người làm vườn càng thêm khổ sở.
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • ly

    ly

    hay quá trời <<<<<<<

    2 tuần trước
  • ly

    ly

    hay quá trời !!!!!!!

    2 tuần trước