Chương 2

Đăng lúc 23:11 24/10/2025 12 2
Tô Thanh Thế đi đến cửa, thử tra chìa khóa nhưng không xoay được, đành gõ cửa, khoảng một phút sau, người hầu bên trong mới mở cửa. Anh xách hành lý vào nhà, một bàn đầy ắp thức ăn nhưng chưa có ai động vào, Dư Sanh đang nhắm mắt ngồi bên cạnh bàn chờ anh, trong tay là một ly rượu vang đỏ, xung quanh là mấy người hầu đang cúi đầu nín thở.

Cảnh tượng ấy khiến Tô Thanh Thế rất bất ngờ, anh vốn tưởng rằng khi mình trở về chắc chắn sẽ phải tự chuẩn bị bữa tối như trước đây, không ngờ mẹ lại chờ để cùng ăn cơm với anh.

Quản gia đợi một lát, tiến lên nhắc nhở: "Thưa ông*, thiếu gia đã về rồi."

(*) Mẹ của Tô Thanh Thế là Omega nam, anh gọi ông là mẹ.

Dư Sanh khẽ động lông mày sắc bén, từ từ mở mắt, những sợi tóc mai điểm bạc và vài nếp nhăn nơi khóe mắt không khiến ông trở nên già nua, ngược lại còn tăng thêm vẻ uy nghiêm, tuy là Omega, nhưng trên người ông luôn toát ra khí chất mạnh mẽ, chỉ một ánh mắt u ám thôi cũng có thể khiến những người xung quanh lạnh sống lưng. Lúc này, ông đang dùng ánh mắt u ám đó đánh giá người con trai đã ba năm không gặp, nâng tay lên, nói: "Lại đây ăn cơm đi."

"Dạ, mẹ." Tô Thanh Thế đưa hành lý cho người hầu, ngồi xuống bên cạnh Dư Sanh.

Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng giữa hai người lại không hề có sự hỏi han ấm áp mà người thân nên có, hai người họ như hai cỗ máy ăn uống lạnh lẽo, không khí lạnh đến đóng băng.

Dư Sanh uống một ngụm rượu vang đỏ, đặt ly xuống, liếc nhìn Tô Thanh Thế, cuối cùng cũng mở lời: "Nghe nói triển lãm tranh của con gặp thất bại?"

Tô Thanh Thế cũng theo đó đặt dao nĩa xuống, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Vậy con có kế hoạch gì tiếp theo không?"

"Chưa có." Thực ra, Tô Thanh Thế ban đầu định về trước làm giáo viên dạy mỹ thuật để nuôi sống bản thân, sau này tích góp đủ vốn rồi sẽ tìm kiếm cơ hội triển lãm lần nữa, nhưng ba của Triệu Vũ Trì tuyệt đối không cho anh có cơ hội tìm việc, nếu không phải còn kiêng dè anh ít nhiều gì cũng là người của nhà họ Dư, có lẽ đã sớm xóa sổ anh rồi.

"Con biết đấy, nơi này không chào đón con." Dư Sanh lạnh lùng cất lời, liếc nhìn anh.

Tô Thanh Thế cũng nhìn ông, trước mặt người mẹ lạnh lùng này không hề có chút hèn mọn, không hạ mình, cũng chẳng kiêu ngạo nói: "Con biết, những ngày con ở đây có thể coi như là tiền thuê, mọi chi phí con đều sẽ tính toán kỹ, sau này tìm được việc con sẽ trả lại mẹ."

"Con coi đây là khách sạn sao? Mẹ đã nói rồi, khi con trưởng thành mẹ không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng, mẹ có quyền từ chối con." Ánh mắt Dư Sanh tối sầm, trên mặt không thể hiện cảm xúc.

Tô Thanh Thế không nói nữa, anh thật sự không còn đường nào khác, nếu không cũng sẽ không quay về đây.

"Khi con lăng nhăng với gã Alpha đó thì nên nghĩ đến hậu quả này, người ba thị trưởng của nó sẽ cho phép đứa con trai Alpha duy nhất của mình hẹn hò với một Alpha khác sao?"

"Con không có lăng nhăng." Tô Thanh Thế kiên nhẫn sửa lại.

"Con không lăng nhăng? Vậy sao bị người ta đá? Giờ bạn trai cũ của con sắp đính hôn rồi." Giọng Dư Sanh dần trở nên khó chịu, đôi mắt phượng cao quý ánh lên sự tức giận, ông cố gắng bình tĩnh lại, nói tiếp: “Ngày mai, mẹ sẽ sắp xếp cho con một buổi xem mắt, nhà người ta có điều kiện sẽ không để con chết đói, nhanh chóng tìm một người kết hôn đi, thị trưởng cũng sẽ không còn bám theo làm phiền con nữa, nơi này mẹ không muốn nuôi một kẻ ăn bám." Nói xong ông lại cầm ly rượu lên.
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • ly

    ly

    hay quá trời <<<<<<<

    2 tuần trước
  • ly

    ly

    hay quá trời !!!!!!!

    2 tuần trước