Chương 3

Đăng lúc 23:11 24/10/2025 14 2
Tay Tô Thanh Thế nắm chặt mặt bàn, đốt ngón tay trắng bệch, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có sự tức giận, dù khí thế của Dư Sanh cực kỳ mạnh mẽ, anh cũng không hề có chút hèn mọn nào, nhàn nhạt nói: "Không nhất định là con sẽ thích hắn."

"Mẹ không quan tâm con có thích hay không, cũng không cần biết con có kết hôn với hắn hay không, thích thì kết không thích thì thôi, mẹ chỉ cho con một con đường này, còn con lựa chọn thế nào, mẹ không quan tâm, mẹ chỉ quan tâm ngày mai nơi này không có con." Dư Sanh uống cạn ngụm rượu cuối cùng, đứng dậy quay người rời đi.

Tô Thanh Thế ở lại đó, mệt mỏi tựa vào ghế, chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà lấp lánh trong mắt anh, nhưng trong đáy mắt ấy lại phủ đầy mông lung.



Tô Thanh Thế nhìn đồng hồ, còn khoảng mười phút nữa là đến sáu giờ rưỡi như đã hẹn, xem ra anh đến rất đúng lúc, hôm nay bên trong anh mặc một chiếc áo len cổ chữ V, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, mái tóc xoăn lọn và chiếc kính gọng vàng đi kèm khiến anh trông sạch sẽ và có chút lười biếng, tuy trang phục không trang trọng, nhưng vẫn đủ lịch sự. Khi anh đi vào nhà hàng này theo đúng hẹn, sảnh lớn gần như không có một bóng người khiến anh rất bất ngờ.

Anh nhìn quanh, ngửi thấy trong không khí có một mùi đàn hương thoang thoảng, chỉ có một bàn tròn hai người cạnh cửa sổ có một vị khách mặc vest, rõ ràng là pheromone của Omega này. Người nọ đứng không xa, nhưng Tô Thanh Thế không thể nhìn thấy mặt hắn, vì đối phương đang bưng một cái chén sứ to bằng cái mặt và uống lấy uống để thứ gì đó. Và rõ ràng đối phương ngẩng đầu nhìn thấy anh, như thể bị giật mình mà sặc một ngụm, vội vàng đặt chén xuống rồi rút khăn giấy ra lau mấy cái.

Khoảnh khắc Tô Thanh Thế nhìn thấy mặt hắn, anh hoàn toàn sững sờ tại chỗ, người này có khuôn mặt rất giống Triệu Vũ Trì, cùng cặp mày kiếm mắt sáng, đường nét góc cạnh, nhưng ánh mắt của Triệu Vũ Trì khi thì u ám, khi thì trêu đùa, giống như con người của hắn ta khiến người khác không thể nhìn thấu cảm xúc dưới vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng đôi mắt của người này lại rất linh động, trong trẻo và rõ ràng.

Đang lúc Tô Thanh Thế vẫn còn kinh ngạc về khuôn mặt này của hắn, thậm chí nghi ngờ người này có phải chính là Triệu Vũ Trì không, thì đối phương đã ngờ nghệch đi tới đón, vì quá căng thẳng cộng thêm động tác quá lớn mà suýt vấp phải chiếc ghế bên chân, loạng choạng đi vài bước mới giữ được thăng bằng không bị ngã, hắn ngẩng đầu lên, đỏ mặt cười bẽn lẽn với Tô Thanh Thế.

Lúc này Tô Thanh Thế mới yên tâm, bộ dạng này, tuyệt đối không phải là Triệu Vũ Trì.

"Cái đó, anh ngồi đi, tôi đã bao trọn chỗ này rồi, nếu anh không thích ngồi ở đây, chúng ta có thể đi chỗ khác ngồi."

"Không sao, cứ ở đây đi." Tô Thanh Thế ngồi xuống đối diện với hắn, nhìn cái chén sứ trên bàn, bên trong trông có vẻ là nước lọc, rồi nói tiếp: “Nếu cậu khát quá, thì gọi một ly nước đi." Đến gần nhìn kỹ lại, người này và Triệu Vũ Trì cũng không giống nhau đến mức có thể nhầm lẫn.

"Không không không, không cần, cái này là ba tôi nấu cho tôi, ông ấy nói… Ông ấy nói cái này… Ngon." Lục Huyền sao dám thừa nhận đây là thứ ba hắn nấu cho hắn để tăng cường pheromone hấp dẫn Alpha chứ.
 
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • ly

    ly

    hay quá trời <<<<<<<

    2 tuần trước
  • ly

    ly

    hay quá trời !!!!!!!

    2 tuần trước