Chương 2

Đăng lúc 16:12 18/09/2025 217 27
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã đến cuối tuần.

 



 

Âm nhạc trong KTV dội thẳng vào ngực. Khi Đào Lê và Trình Yên bước vào, Phó Phong Tụng đã ngồi chờ sẵn.

 

Ngón tay anh kẹp di động, khớp xương rõ ràng, ánh mắt cụp xuống, như thể đang nhìn xa xăm. Cái nhìn đầu tiên của Đào Lê lại dừng nơi đôi môi của anh. Nó vừa mỏng lại đẹp, khiến cô bất giác tò mò không biết chạm lên sẽ là cảm giác gì.

 

Như có linh cảm, Phó Phong Tụng bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào cô.

 

Đào Lê thoáng sững người, rồi khẽ mỉm cười, lập tức dời đi tầm mắt.

 

Suốt buổi tối, Trình Yên cầm micro hát đến khàn giọng, còn Đào Lê ngồi bên, cảm giác như ngồi trên đống lửa. Thỉnh thoảng ngẩng lên, tầm mắt cô lại bắt gặp đôi chân vắt chéo của Phó Phong Tụng, kéo dài từ ống quần tây sạch sẽ, mơ hồ vẽ ra cơ bắp săn chắc.

 

Anh vừa từ một buổi chính sự nào đó trở về sao?

 

Trình Yên hát chán thì quay sang kéo Đào Lê uống rượu.

 

“Nào, cạn ly! Vì đại học và tự do!”

 

Phó Phong Tụng nhíu mày: “Trình Yên, em uống ít thôi.”

 

“Anh quản em làm gì.” Trình Yên lắc lắc chai rượu, lè nhè, “Anh là bạn trai em chứ có phải ba em đâu. Đừng tưởng mẹ em nhờ anh trông em thì anh thành anh trai em rồi nhé?”

 

Phó Phong Tụng im lặng.

 

Đào Lê ngồi thêm một lúc, nhìn hai người đùa cợt, trong lòng có chút không quen, bèn đứng dậy: “Mình… mình đi vệ sinh.”

 

Khi nói, cô vô thức liếc sang Phó Phong Tụng, cảm giác mặt nóng bừng, không biết có đỏ lên không.

 

Phó Phong Tụng khẽ gật: “Ừ, đi sớm về nhé.”

 

KTV phòng nào cũng giống nhau, chỉ khác số hiệu.

 

Từ nhà vệ sinh đi ra, đầu óc Đào Lê đã lâng lâng vì men rượu, dưới ánh đèn phản chiếu mờ ảo, cô hoàn toàn không nhớ nổi phòng mình số mấy.

 

Có lẽ… bên phải.

 

Trong phòng, Phó Phong Tụng chờ mãi vẫn không thấy Đào Lê quay lại. Nhìn Trình Yên đã say lảo đảo, anh gọi nhân viên phục vụ đến giúp chăm sóc, rồi tự mình đi tìm.

 

Thực ra, Đào Lê đã vào nhầm phòng.

 

Cửa mở ra, mùi khói thuốc nồng nặc ập tới, dày đặc đến mức như vừa có hàng chục điếu bị rít cạn trong căn phòng này.

 

Mấy gã đàn ông xăm trổ đồng loạt quay đầu nhìn cô.

 

Đào Lê giật mình, lùi lại một bước: “Xin lỗi, tôi nhầm phòng.”

 

Một gã mặt rỗ trao đổi ánh mắt với kẻ bên cạnh, rồi dụi điếu thuốc, nhếch mép: “Đừng vội đi, em gái nhỏ, vào rồi thì ở lại chơi một lát đi.”

 

Ánh mắt gã ta dán chặt vào cơ thể cô, lướt từ ngực lên mặt, như kẻ đang cân nhắc giá trị món hàng.
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700