Chương 3

Đăng lúc 16:12 18/09/2025 224 27
Khoảnh khắc ấy, Đào Lê bỗng nhớ lại… từ rất lâu trước đây, cũng có một ánh mắt tương tự từng dừng trên người cô, kèm theo bàn tay thô ráp đặt lên bờ vai gầy nhỏ của mình…

 

“Đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết lớn lên sẽ là một cô gái rất xinh đẹp đây.”

 

“Viện trưởng, tôi định nhận nuôi nó. Nó tên gì ấy nhỉ, Đào Lê?”

 

Một cơn buồn nôn đột ngột dâng lên trong dạ dày, khiến Đào Lê choáng váng, chỉ muốn thoát khỏi nơi ghê tởm này.

 

“Tôi không…” Cô lùi lại, nhưng cánh tay liền bị một gã cao to tóm chặt. Với chút sức lực mỏng manh, cô căn bản không thể vùng thoát.

 

“Buông tôi ra…”

 

“Đừng vội thế, em gái, tới uống với mấy anh trai một chén đã.”

 

Tên mặt rỗ liếc sang gã có gương mặt chuột khỉ, hất cằm ra hiệu. Gã kia lập tức bê ly rượu tới, dúi vào trước mặt Đào Lê.

 

“Uống đi một chén, uống xong anh sẽ cho em đi.”

 

Đào Lê cúi gằm, bàn tay nắm chặt đến run lên. Hơi thở hôi hám, nồng nặc mùi tanh của gã đàn ông trước mặt phả thẳng vào mũi, khiến cô muốn ói.

 

“Không biết điều… rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt à.”

 

Đào Lê hoảng loạn, chưa biết phải làm gì thì cánh cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

 

“Xin lỗi, bạn tôi hình như đi nhầm phòng.” Giọng nói trầm lạnh vang lên, quen thuộc đến mức khiến toàn thân Đào Lê run lên.

 

Cô ngẩng đầu, thấy Phó Phong Tụng đang đứng ở cửa.

“Quấy rầy các anh rồi.”

 

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, Đào Lê như tìm được chỗ dựa duy nhất. Cô thoát ra khỏi vòng vây đang khựng lại vì bất ngờ, theo bản năng lao thẳng vào lòng anh.

 

“Phó…” Giọng cô nghẹn lại, đôi tay run rẩy siết chặt lấy vạt áo anh.

 

Phó Phong Tụng vốn không quen bị người khác bổ nhào vào ngực mình, ngay cả Trình Yên anh cũng chỉ ôm qua loa theo phép tắc. Nhưng đây là lần đầu tiên, có người ôm anh chặt đến vậy, tuyệt vọng như thể chỉ cần buông tay ra liền sụp đổ.

 

Thân thể mềm mại của người con gái dù qua lớp quần áo vẫn để lại cảm giác rõ rệt. Nhưng đây không phải lúc để đẩy cô ra. Phó Phong Tụng đưa tay kéo Đào Lê ra sau lưng, trầm tĩnh chắn trước người cô.

 

“Mày nói đi là đi à?” Tưởng đâu có thể bắt gặp được cuộc hẹn với gái xinh, lại bị sự xuất hiện của hắn phá vỡ.

Tên mặt thẹo híp mắt hung dữ nói: “Tóm lại, em gái nhỏ kia phải ở lại bồi chúng ta chơi một lát.”

“Đúng vậy, thấy rượu trên bàn không, em gái nhỏ còn chưa uống đâu.”

 

Phó Phong Tụng rõ ràng cảm nhận cơ thể Đào Lê cứng đờ lên vì sợ hãi, vòng tay cô càng siết chặt lấy hắn.
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700