Chương 4

Đăng lúc 16:12 18/09/2025 203 27
“Tôi uống thay cô ấy.”

 

Hắn bình thản bước đến, dứt khoát cầm ly rượu cạn sạch, rồi đặt cái “cạch” xuống bàn, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng mặt thẹo.

“Đủ rồi chứ.”

 



 

Khi được Phó Phong Tụng dìu ra khỏi căn phòng đầy khói thuốc, Đào Lê mới dần hoàn hồn từ cơn hoảng loạn.

“Anh… anh không sao chứ? Cảm ơn…” Cô run giọng.

“Không sao. Là Trình Yên nhờ anh chăm sóc em.”

 

Phó Phong Tụng nghiêng đầu, thoáng thấy một xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu Đào Lê, bất giác cảm giác cô giống một chú chim non trong tổ, run rẩy tìm kiếm sự che chở.

“…Trình Yên đâu?” Đào Lê khẽ hỏi.

“Uống say rồi, anh nhờ người khác giúp trông. Giờ đã muộn, trường học cũng đóng cửa, trước hết tìm khách sạn nghỉ một đêm.”

“…Được.”

 

Cô nhỏ giọng đáp, song ánh mắt vẫn dừng nơi bàn tay hai người còn nắm chặt. Anh dường như chẳng nhận ra, nhưng hơi ấm khô ráo từ lòng bàn tay ấy lại khiến nỗi hoảng loạn trong cô dần tan biến.

 



 

Tuy Phó Phong Tụng là bạn trai của Trình Yên, cuối cùng anh vẫn giao việc chăm sóc cô cho Đào Lê. Điều ấy thoạt nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng nghĩ lại, những việc như thay y phục rõ ràng chẳng tiện để anh đụng tay.

 

Đào Lê mơ hồ nhớ đến lúc khai giảng, Trình Yên từng cười nhạo rằng cô với Phó Phong Tụng như hai miếng đậu hũ nhạt nhẽo, anh lại là khúc gỗ chẳng biết lãng mạn. Giờ nghĩ lại, tim cô vẫn có chút ngọt ngào khó giấu.

 

Cô như tìm thấy một món bảo vật, chỉ tiếc bảo vật kia vốn đã có chủ, không thuộc về mình. Giấu kín niềm khát khao trong lòng, cô chỉ biết âm thầm tiếc nuối.

 

Khi Trình Yên đã ngủ say trong chăn bông, Đào Lê lặng lẽ bước ra ngoài. Có lẽ vì sự việc vừa rồi, Phó Phong Tụng tinh ý thuê ba gian riêng, để cô có một không gian độc lập. Nhưng khi đứng trước cửa phòng, Đào Lê lại chẳng muốn quay về ngay.

 

Một mình đối mặt bóng tối, cô dễ nhớ về những ký ức không hay. Do dự giây lát, cuối cùng cô gõ cửa phòng Phó Phong Tụng.

 

Bên trong yên lặng một lúc, rồi mới vang lên giọng hắn: “…Đào Lê?”

“Là… em chỉ muốn xem anh thế nào, không có chuyện gì chứ.” Cô cúi mắt, ngón tay siết vạt áo.

 

Anh nhìn cô gái trước mặt, với xoáy tóc nhỏ ngốc nghếch trên đỉnh đầu, rồi khẽ nói: “Em không muốn ở một mình trong phòng, đúng không?”

 

Đào Lê thoáng ngẩn ra, không ngờ anh có thể nhìn thấu lòng mình. Cô bối rối chẳng biết nên gật hay lắc.

“Vào đi.” Phó Phong Tụng mở cửa.

 

Anh rót cho cô một ly nước, để cô ngồi yên trên ghế. Cảm giác lo lắng trong lòng Đào Lê nhờ thế cũng vơi dần. Nhưng ngồi chờ mãi vẫn không thấy anh trở lại, cô bắt đầu thấy kỳ lạ.
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700