Chương 2

Đăng lúc 04:10 18/08/2025 21 0
Chương trước Chương tiếp
Lăng Minh Trinh cũng như vậy, thế nhưng vừa nghĩ tới hành động của nàng, lại không khỏi nổi cơn giận dữ.

Nữ tử trước mắt này thoạt nhìn thì ngoan ngoãn nhu nhược, ai có thể nghĩ tới, nàng lại có lá gan không coi mình vào đâu, chạy trốn trước đêm đại hôn, thật sự khiến cho hắn rất mất mặt trước binh tướng Nam Thành.

Một đường đuổi theo, cơn giận trong đáy lòng Lăng Minh Trinh như lên men, dần dần tạo thành liệt hỏa hừng hực, cơ hồ muốn phụt ra khỏi cổ họng.

Nhưng mà, cơn giận dữ không khỏi tiêu tan đi nhiều, khi nhìn thấy bộ dáng run lẩy bẩy vô cùng đáng thương của tiểu cô nương trong gió đêm. Lăng Minh Trinh đè cơn giận xuống, tiến tới nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nguyệt Kha cô nương, gió đêm lạnh lẽo, hãy trở về cùng với ta đi.”

Bất kể nói như thế nào, hai người bọn họ còn chưa tổ chức kết hôn, Ôn Nguyệt Kha cũng chưa trải qua nô lễ, nhất định phải lấy lễ để đối xử với nàng. Lại nói, thiên kim của thành chủ được người ta nâng niu che chở từ nhỏ đến lớn, nuông chiều mà trưởng thành như chúng tinh củng nguyệt, một khi biết được mình bị phụ thân mang cho thành chủ đối địch làm nô thiếp, khó tránh khỏi không cảm thấy thoải mái trong lòng, thể hiện sự bướng bỉnh cũng là nhân chi thường tình, đợi đưa vào cửa, rồi từ từ quản giáo là được, cần gì phải giận dữ với nàng mà làm gì. Lăng Minh Trinh tự an ủi bản thân, đồng thời tiến về phía nàng ở phía trước, đã thấy Ôn Nguyệt Kha hô lên một tiếng sợ hãi, lảo đảo chạy tới hướng vách đá, đứng ở rìa vách núi, thét lên: “Ngươi đừng tới đây! Ta không muốn trở về với ngươi!”

Cơn gió lạnh lẽo thổi tung mái tóc dài bên tai nàng, lộ ra gương mặt mỹ lệ tuyệt trần, nước mắt rưng rưng trên khóe mắt, thấm ướt hàng lô mi cong dài của nàng, đôi mắt long lanh bối rối chứa đầy nước như hai dòng nước suối, khiến cho người ta không thể ức chế được mà sinh ra cảm giác muốn chinh phục và lăng nhục.

Ánh mắt Lăng Minh Trinh lóe sáng, vươn tay về phía nàng, cố nén từng cơn dục vọng đang dâng lên cuồn cuộn, nói: “Tới đây.”

Ôn Nguyệt Kha nghiêng đầu nhìn vách đá sâu vạn trượng phía sau, lại nhìn thoáng qua Lăng Minh Trinh, kiên quyết lắc đầu.

Lăng Minh Trinh thấy nàng không hề nhúc nhích, cố nén tức giận, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Nghe lời, tới đây.”

Nguyệt Kha lắc đầu, cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: “Ta không quay về.”

Lăng Minh Trinh cười: “Ngươi không quay về, vậy ngươi có thể đi đâu? Phụ thân của ngươi đã giao phó ngươi cho ta.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!