Chương 5

Đăng lúc 04:10 18/08/2025 114 0
Chương trước Chương tiếp
Dưới gối đương kim Thành chủ Đông thành hiện đang có ba người con trai và bảy người con gái, ngoài trưởng tử và tam nữ Ôn Nguyệt Kha là do chính thất sinh ra, còn lại đều là con cái thứ xuất, đến cả tư cách làm nô cho Nam thành cũng không có. Bây giờ trưởng tử chết trận, đích nữ bỏ trốn, Thành chủ đành phải làm nô hoặc tự sát mới có thể bảo vệ Đông thành bình yên vô sự.

“Chuyện này sao mà được chứ! Tam tỷ tỷ quả thật không hiểu chuyện quá rồi, cứ vậy chạy trốn luôn á? Đúng là tội nhân thiên cổ!”

“Đúng thế, tiếc rằng ta không phải do phu nhân sinh ra, thân phận hèn mọn, không thể san sẻ với phụ thân.”

“Xin Lăng thành chủ gia hạn thêm vài canh giờ, chúng ta sẽ phái người ra ngoài thành bắt Tam muội muội không hiểu chuyện về!”

Lúc tất cả mọi người ở Ôn phủ đều đang trăm miệng một lời lên án Tam cô nương Ôn gia bỏ nhà chạy trốn, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng hét của gia đinh Ôn phủ: “Nguyệt Kha tiểu thư đã trở về!”

Vẻ mặt Ôn Nguyệt Kha mệt mỏi, chậm rãi đi đến trước cửa, liếc mắt nhìn qua tất cả mọi người ở đây, mỏi mệt nói: “Ai bảo ta chạy trốn? Chắc hẳn ta không đến nhầm giờ đại hôn nhỉ.”

“Về là tốt.” Ánh mắt Lăng Minh Trinh như chim ưng quét qua người nàng, sau đó quay đầu nói với Lâm thị: “Nếu nô thiếp chuẩn bị vào cửa đã xuất hiện, vậy thì mau giúp nàng sửa sang rồi đưa vào doanh trướng của bổn toạ, tránh qua giờ lành.”

“Vâng —” Lâm cô cô đáp, vừa định tiến lên thì đã bị Ôn Như Đình ngăn lại: “Khoan đã! Lời này của Lăng thành chủ là có ý gì? Chẳng phải đã thoả thuận xong Nguyệt Nhi của chúng ta gả qua là… Mặc dù là nô, nhưng cũng là chính thê mà? Tại sao lại thành nô thiếp?”

Đông thành không có lễ nô, quan hệ giữa phu thê trước và sau khi cưới gả đều hoàn toàn bình đẳng, Ôn Như Đình lẩm bẩm hồi lâu mới bối rối thốt ra được mấy chữ nô thê nô thiếp.

“Vốn là như vậy.” Vẻ mặt Lăng Minh Trinh không thay đổi nói: “Tiếc là đêm qua chính miệng Nguyệt Kha cô nương nói với bổn toạ, nàng không muốn làm thê, lúc này bổn toạ mới cho nàng được như ý nguyện, trở thành nô thiếp hèn mọn đê tiện nhất trong phủ ta.”

“Ngươi — quả là khinh người quá đáng!” Ôn Như Đình đau đớn hét to! Tự tay đưa ái nữ nhà mình ra làm nô đã rất khó chịu, thế mà lại còn là nô thiếp thấp hèn nhất, không có tôn nghiêm nhất trong tất cả tiện nô, chuyện này sao ông có thể nhẫn tâm được chứ.

“Quy củ là như vậy, Ôn thành chủ không chấp nhận cũng không sao, để Đông thành đổi thành triều đại mới cũng không phải chuyện xấu.”

“Được rồi phụ thân à.” Ôn Nguyệt Kha nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Nô thê cũng được, nô thiếp cũng tốt, đều là mãi mãi mất đi tự do, không có tôn nghiêm mà sống đấy thôi, với ta mà nói không có gì khác biệt. Thời gian không còn sớm, bắt đầu đi.”

“Không tồi.” Lâm cô cô nói: “Mau chóng thay y phục trang điểm đi, qua giờ lành sẽ bị phạt đấy, chỉ sợ một thân da thịt mềm mịn chưa qua dạy dỗ của Nguyệt Kha cô nương không chịu được.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!