Chương 1

Đăng lúc 23:13 08/09/2025 1 0
Vùng biên giới bên ngoài thủ đô là một sa mạc hoang vu.

Cát vàng phủ kín bầu trời, trải dài bất tận, gió thổi mang theo những hạt cát lấp đầy mọi ngóc ngách.

Kể từ khi tân hoàng ra lệnh khoanh vùng ốc đảo phía nam thủ đô để nuôi dưỡng Trùng tộc, các thương nhân qua lại chỉ có thể đi xuyên qua sa mạc, hơn nữa nơi đây thiếu sự kiểm soát, dần dần một số hoạt động buôn bán trái phép cũng bắt đầu xuất hiện.

Chẳng hạn như… Buôn bán nô lệ.

Thế nhưng…

Ánh mắt khao khát của những nô lệ lại co rúm lại khi nhìn thấy chảo dầu sôi sùng sục bên cạnh thương nhân.

Thương nhân quấn chiếc khăn lụa đắt tiền che kín mặt, một chút gió cát cũng không thể thổi vào.

Nếu không phải tên bạo chúa đó cấm sử dụng phương tiện di chuyển trong khu vực sa mạc, hắn đã không phải lâm vào tình cảnh mắc kẹt ở đây cùng với một đám nô lệ.

“Khụ… Cái tên bạo chúa đó cũng sắp đến ngày tàn rồi, dù là phe phản loạn hay Trùng tộc gì cũng được, chỉ cần lật đổ được sự thống trị của tên bạo chúa đó là được.”

Hắn khinh bỉ và ghét bỏ nhìn những nô lệ ốm yếu, đó là những nô lệ hắn chưa bán được, dù có mang về nhà cũng chỉ lãng phí thức ăn, thôi thì lần này hắn đã kiếm đủ tiền rồi, những nô lệ này có chết trên đường thì hắn cũng không thấy đau lòng.

Chi bằng dùng mạng sống nhỏ nhoi của chúng để chơi một trò thú vị.

Những nô lệ nhìn nhau, liếm môi, rồi cúi thấp mắt.

Một thiếu niên gầy gò ẩn mình ở cuối cùng, nhìn cô gái đang nằm ngủ bên cạnh mình, ánh mắt phức tạp.

Khuôn mặt cô gái bị che phủ bởi vết bẩn, không thể nhìn thấy dung mạo ban đầu của cô, tình cảnh của thiếu niên cũng tương tự.

Đến gần cô gái, ngửi thấy một mùi hương hoa hồng mà trước đây chưa từng ngửi thấy.

Tuyến thể có chút ngứa.

Vu Như nhìn đôi môi nứt nẻ của cô gái, cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô, cậu biết rằng nếu cô gái không ăn một chút gì đó, nhất định sẽ không thể sống sót ra khỏi sa mạc này.

Cậu ngẩng đầu nhìn chảo dầu đen đang đặt trên lửa, từ từ đứng dậy, chỉ đi được hai bước, đôi chân đã không ngừng run rẩy.

Tình trạng của chính cậu cũng chẳng khá hơn cô gái, chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi.

Vu Như từ từ đứng dậy, trở nên nổi bật giữa đám nô lệ, thương nhân ban đầu thấy không có nô lệ nào chịu mạo hiểm bước tới, cảm thấy vô cùng nhàm chán, bỗng nhìn thấy thiếu niên gầy gò kia đang đi về phía này.

Ở đây, mạng sống của nô lệ vốn dĩ chẳng đáng một xu, có thể tùy ý dùng để làm trò tiêu khiển.

Thương nhân săm soi Vu Như từ trên xuống dưới, chẳng trách Vu Như không bán được, một nô lệ gầy gò như thế này thì ai mà thèm chứ?

Hắn bĩu môi, vừa có chút mong đợi vừa có chút không tin nổi nhìn Vu Như, hắn không tin rằng Vu Như thực sự có dũng khí để vớt đồng xu ra: “Nhìn đủ chưa? Không vớt đồng xu thì mau cút đi.”

Vu Như chỉ khẽ cử động, còng tay trên cổ tay liền phát ra tiếng kêu leng keng, đôi mắt vô hồn nhìn chảo dầu nóng, dù đứng cách một đoạn, vẫn cảm nhận được hơi nóng từ ngọn lửa hắt vào mặt.

Cậu đưa cánh tay lên nhìn, sau đó đặt nó lên trên mặt chảo dầu, ánh mắt trầm lặng, sau khi nhắm mắt lại một cái, dứt khoát đưa tay vào trong dầu.

“Xèo…”

Âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

Những bọt dầu vàng óng không ngừng sủi lên, hơi nóng trắng xóa bốc ra.

Sắc mặt Vu Như tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt, mồ hôi không ngừng túa ra trên trán, lớp dầu vàng nuốt chửng cánh tay cậu.

Nhiệt độ cực nóng và cơn đau không thể chịu nổi khiến cậu theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng cậu không thể.

Nếu bệ hạ chết ở đây, thì tộc nhân của cậu cũng sẽ không thể sống sót.

Cậu cố nén cơn đau dữ dội, vớt đồng xu dưới đáy chảo lên.

Những giọt dầu nhỏ xuống từ cánh tay đỏ tím, trên da thịt nổi lên những nốt phồng rộp lớn nhỏ, trông thật khủng khiếp.

Độc tố trong dầu nhanh chóng ngấm vào da thịt, mạch máu cũng chuyển sang màu tím đỏ.

Cậu nắm chặt đồng xu, cánh tay dần trở nên tê liệt với cơn đau, cậu đưa đồng xu đến trước mặt thương nhân.
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!