Chương 3

Đăng lúc 23:14 08/09/2025 2 0
Thế nhưng, dù ý thức đang dần mất đi, cậu vẫn theo bản năng không để mình ngã lên người Kỳ Nhược.

Mặc dù hiện tại Kỳ Nhược vô cùng sa sút, bị người ta buôn bán như nô lệ, nhưng hơn ai hết, cậu biết rõ sự tồn tại của tên bạo chúa này.

Lúc nãy Kỳ Nhược cắn tuyến thể của cậu, cậu cũng không dám phản kháng.

Kỳ Nhược thấy Vu Như sắp ngã xuống, liền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên.

Thiếu niên gầy hơn cô tưởng, xương sườn cọ vào tay cô đến phát đau.

Vu Như lặng lẽ ngã vào lòng cô gái mềm mại, suy nghĩ của cậu khựng lại trong giây lát, ý thức bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiều, cậu giãy giụa muốn đứng dậy khỏi vòng tay của Kỳ Nhược, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và hoảng loạn.

Cậu vẫn chưa quên có lần một người vô tình chạm vào vạt áo của Kỳ Nhược, Kỳ Nhược đã ra lệnh chặt tay người đó.

Kỳ Nhược không thích bị người khác chạm vào, đặc biệt là những người có địa vị thấp hèn như cậu.

“Đừng nhúc nhích…”

Giọng nói của Kỳ Nhược không mềm mại như con gái, mà mang một vẻ khó phân biệt giới tính, tựa như nước suối trong vắt chảy xiết trên đá, vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo.

Vu Như tuy nghe lời Kỳ Nhược không nhúc nhích nữa, nhưng trái tim cậu vẫn đập loạn xạ vì sợ hãi.

Cậu lén lút ngẩng đầu nhìn lên, những đường nét trên khuôn mặt Kỳ Nhược bị che khuất dần hiện ra trong tầm mắt, đôi mắt sáng lấp lánh hơi nheo lại, điểm xuyết những ngôi sao nhỏ, đường quai hàm duyên dáng, đôi môi hơi mỏng khẽ mím.

Mũi cậu thoang thoảng hương hoa hồng.

Yết hầu của Vu Như khẽ nuốt xuống.

Là pheromone…

Đây là lần đầu tiên Vu Như được nhìn vị quân vương của họ gần đến vậy.

Kỳ Nhược cúi đầu nhìn chiếc còng tay bằng sắt đen trên cổ tay, tuy không được làm bằng kim loại cứng nhất, nhưng người bình thường không thể thoát ra, huống chi là một vài nô lệ gầy gò ốm yếu.

Kỳ Nhược giơ tay chạm vào chiếc còng lạnh lẽo, năm ngón tay khép lại, khẽ bóp một cái, chiếc còng như đậu phụ nứt thành vài mảnh trong tay Kỳ Nhược.

Cô nhìn những ngón tay thon dài của mình, rất hài lòng với sức mạnh mà mình đang có.

Trong tiểu thuyết cũng có nhiều đoạn văn mô tả thể chất phi thường của tên bạo chúa, mặc dù gen của loài người đã thay đổi và tuổi thọ cũng kéo dài đến vài trăm tuổi, cơ thể cũng có những biến đổi, nhưng chưa có ai có thể sánh được với thể chất của bạo chúa.

Trong lúc Vu Như đang ngẩn người, cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể lơ lửng, hóa ra là Kỳ Nhược đã bế xốc cậu lên.

“Bệ… Hạ…”

Vu Như sợ đến mức nói không nên lời, nếu không phải cơn đau trên người nhắc nhở cậu rằng tất cả những điều này không phải là mơ, thì dù thế nào cậu cũng không dám tin rằng người luôn tàn bạo khát máu như Kỳ Nhược lại dịu dàng bế cậu lên.

Đúng vậy, chính là dịu dàng, bàn tay đặt sau lưng cậu đã di chuyển vài lần, chỉ khi chắc chắn sẽ không làm cậu đau mới hoàn toàn thả lỏng.

Vu Như ngược lại bị sự dịu dàng bất ngờ này của Kỳ Nhược làm cho lúng túng, cậu đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Kỳ Nhược, cho nên rất nghi ngờ người đang bế xốc cậu lúc này có phải là bệ hạ hay không.

Hoặc cũng có thể là Kỳ Nhược đã nghĩ ra cách khác để hành hạ cậu.

Vu Như không dám nhúc nhích, lo sợ nhìn Kỳ Nhược.

Kỳ Nhược ngẩng đầu nhìn cơn bão cát ở phía xa, thương nhân và những nô lệ khác đã chạy xa, nhưng ngay cả như vậy, bóng dáng dày đặc của Trùng tộc đang dần trở nên rõ ràng.

Cơ thể của Vu Như không thể chống đỡ để chạy trốn được nữa, mặc dù lúc nãy Kỳ Nhược đang trong trạng thái hôn mê, nhưng cô ít nhiều vẫn biết được những gì đang xảy ra xung quanh.
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!