Chương 16

Đăng lúc 19:00 09/09/2025 2 0
Ánh mắt lạnh lùng dường như rạch qua làn da trắng tuyết của cô ta, cắt đứt từng mạch máu dưới da.

An Tịch Nguyệt miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, người ngồi trước mặt cô ta chẳng qua chỉ là một tên bạo chúa bị người đời khinh bỉ, hơn nữa Kỳ Nhược còn có thể ngồi ở vị trí đó được bao lâu nữa?

Chắc chắn không lâu nữa, ngai vàng sẽ đổi chủ, cho dù lúc đó ngai vàng không thuộc về đại nhân Trí Giả, cũng sẽ thuộc về một người có tài năng, nhưng tuyệt đối không nên do một kẻ tàn bạo như Kỳ Nhược ngồi trên vị trí đó.

Cơ Loan nheo đôi mắt phượng lại, đáy mắt không còn vẻ lấp lánh, nhìn An Tịch Nguyệt như nhìn một cái xác, đôi môi mỏng mím chặt: “Gặp bệ hạ, ngươi còn không mau quỳ xuống, ngươi cho rằng Trí Giả có thể bảo vệ ngươi sao?”

Chỉ cần bệ hạ khẽ gật đầu, hắn liền có thể lấy mạng An Tịch Nguyệt.

Trí Giả là Trí Giả, An Tịch Nguyệt chỉ là một linh sứ nhỏ nhoi, không thể nào thực sự nghĩ rằng bệ hạ của hắn không dám động đến cô ta.

An Tịch Nguyệt cứng người lại, nhưng cô ta vẫn không quỳ xuống, dáng người thon thả dường như rất được ánh nắng ưu ái, ánh sáng cam ấm áp bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô ta.

Cô ta thản nhiên nhìn thoáng qua.

Cơ Loan chẳng qua chỉ là một tên nô lệ có thân phận thấp hèn nhất, nếu không phải dựa vào sự che chở của tên bạo chúa kia, hắn cũng không xứng để nói chuyện với cô ta.

“Bệ hạ.” Giọng nói của An Tịch Nguyệt tuy nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một chút chính nghĩa lẫm liệt: “Ngài có biết vì một mình ngài mà có bao nhiêu dân thường phải chịu khổ vô ích không, Trùng tộc khiến cho dân thường bên ngoài thành không còn nhà để về…”

Cô ta càng nói càng kích động, như thể chính mình là người đã phải chịu đựng những chuyện đó.

“Vậy mà ngài lại thờ ơ với những điều đó, đúng là tàn nhẫn đến cực độ!”

“Nếu lúc đó đại nhân Trí Giả ở trong thành, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, nếu không có sự phân chia giai cấp, dân thường có thể được chữa trị tốt hơn.”

An Tịch Nguyệt nói năng đanh thép, tuy rất bất kính với Kỳ Nhược, nhưng các người hầu rất khó để không đồng tình, chính vì Kỳ Nhược cố chấp làm theo ý mình mới gây ra tình cảnh hiện tại.

Viện trưởng run rẩy liếc nhìn An Tịch Nguyệt, nói thật, ông không ghét cô học trò này, dù sao cô ta là linh sứ của đại nhân Trí Giả, ông ít nhiều cũng phải chiếu cố một chút.

An Tịch Nguyệt và Nhung Tử Câm đều là học trò của ông, nhưng điều đó không có nghĩa là ông phải đánh cược mạng sống của mình vì một người học trò.

Viện trưởng lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn đôi mắt đang ẩn chứa sự phẫn nộ của Kỳ Nhược.

An Tịch Nguyệt nói xong liền đợi phản ứng của Kỳ Nhược, cô ta đã nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bị tên bạo chúa làm khó, những điều này cô ta đều có thể chấp nhận, chỉ cần sau khi cô ta nói những lời này, cô ta có thể được dân thường yêu mến hơn.

Thế nhưng Kỳ Nhược chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt không hề có gợn sóng, như thể cô ta chỉ là một con rối nhỏ.

Điều này còn khiến cô ta xấu hổ hơn cả việc bị mắng.

Vẻ hồng hào trên mặt An Tịch Nguyệt dần biến mất, nhưng vẫn đáng thương.

Cơ Loan mím chặt môi, phủi tay áo, như thể có thứ gì đó dơ bẩn từ An Tịch Nguyệt bay sang.

Bộ đồ đỏ dính máu của hắn lấn át màu trắng thuần khiết của An Tịch Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng nở một nụ cười: “An Tịch Nguyệt, ta thấy ngươi sống đủ rồi.”


Cơ Loan quay đầu nhìn Kỳ Nhược, vẻ lạnh lùng ban nãy biến mất, thay vào đó là vẻ phong tình: “Bệ hạ, nô thấy vẫn là giết cô ta đi thôi!”
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!