Chương 2

Đăng lúc 23:13 08/09/2025 3 0
Thương nhân lạnh lùng nhìn cánh tay biến dạng của Vu Như, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, vẻ mặt có chút hả hê: “Cho cậu.”

Những nô lệ như phát điên, mắt đỏ ngầu lao về phía Vu Như, móng tay cắm vào da thịt cậu, những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống cát vàng.

Cậu dần cảm thấy hơi thở trở nên khó khăn hơn, ý thức cũng trở nên mơ hồ, ngay cả cơn đau trên cơ thể cũng gần như không còn cảm nhận được.

Muốn cứ thế này mà chìm vào giấc ngủ…

Nhưng cậu vẫn chưa thể ngủ, bởi vì bệ hạ vẫn đang đợi cậu.



Kỳ Nhược đang nằm trên cát vàng dần tỉnh lại, cô lật người, nhìn bộ quần áo rách nát trên người, ho khan hai tiếng, máu đỏ sẫm từ khóe môi từ từ chảy ra.

Cơn đau trong lồng ngực khiến cô cau mày.

Kỳ Nhược nhìn máu đen trong lòng bàn tay, quan sát xung quanh.

Cô đã xuyên không rồi sao?

Dường như còn là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, cô dường như đã trở thành tên bạo chúa tàn ác trong sách, khi cốt truyện đi được một phần ba, cô đã nhận lấy kết cục, trở thành một công cụ làm nền để làm nổi bật sự thiện lương của nam nữ chính.

Khi Kỳ Nhược vẫn chưa hiểu tại sao một bạo chúa như cô lại xuất hiện trong sa mạc với bộ quần áo rách rưới, đột nhiên cô cảm thấy mặt đất rung lên một cách bất thường, như thể có thứ gì đó đang lao về phía này.

Thương nhân và lính đánh thuê của hắn cũng phát hiện ra điều bất thường, tên lính đánh thuê vội vàng lấy máy cảm biến laser ra, phát hiện hàng trăm, hàng nghìn chấm xanh đang di chuyển về phía này.

Trong sa mạc này, vốn dĩ sẽ không xuất hiện số lượng sinh vật khổng lồ như vậy, hơn nữa còn là những sinh vật máu lạnh.

Điều này khiến tên lính đánh thuê ngay lập tức nghĩ đến Trùng tộc.

“Bão côn trùng đến rồi, mau chạy thôi!”

Bão côn trùng có thể phá hủy một thành phố chỉ trong chốc lát, đừng nói đến một vài con người bằng xương bằng thịt như họ.

Thương nhân và đồng bọn không kịp suy nghĩ tại sao lại có nhiều Trùng tộc như vậy xuất hiện trong sa mạc, họ mang theo những thứ có giá trị, bỏ lại những nô lệ, rồi chạy theo hướng ngược lại với bão côn trùng.

Kỳ Nhược nhìn đám người đang hoảng loạn, dần chấp nhận thân phận của mình, và biết được tại sao lại có sự xuất hiện của Trùng tộc gần thủ đô.

Bởi vì những Trùng tộc đó chính là do bạo chúa như cô nuôi dưỡng.

Nguyên chủ có một bạch nguyệt quang, từ nhỏ đã bị bệnh, tình cờ chất chiết xuất từ nước bọt của một loài Trùng tộc có thể chữa được bệnh cho bạch nguyệt quang, vì vậy, nguyên chủ đã không tiếc của hại dân, khoanh vùng ốc đảo trong sa mạc làm khu cấm địa để chuyên nuôi dưỡng Trùng tộc, đồng thời đuổi tất cả cư dân vốn sống ở đây đi.

Không biết vì lý do gì, mà Trùng tộc đã chạy ra khỏi ốc đảo.

Kỳ Nhược ngồi dậy, từng thớ cơ trên cơ thể đều đau nhức, ngay khi cô đang dần quen với cơn đau này, một bóng người đã che khuất ánh sáng trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên, thiếu niên gầy gò kéo lê một cánh tay tím đỏ đầy những vết phồng rộp, quần áo dính đầy máu đỏ tươi, gần như không có một mảnh da nào còn nguyên vẹn.

Kỳ Nhược đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn muốn chết, có thứ gì đó trong cơ thể đang cựa quậy, muốn xé rách ra ngoài.

Ánh mắt cô đỏ ngầu, đột nhiên vươn tay kéo Vu Như đã bị thương lại.

Ngửi thấy mùi hương khô ráo trên người thiếu niên, Kỳ Nhược khẽ mím môi, cô đang mất dần ý thức, dùng sức cắn một miếng thịt mềm ở cổ thiếu niên, đầu răng xuyên qua da thịt.

Vu Như nhíu mày vì đau, nhưng vì thân phận của Kỳ Nhược, cậu đành mặc cho pheromone của cô hoành hành trong cơ thể mình.

Lần đầu tiên bị đánh dấu, một Omega như cậu lại trong tình cảnh này.

Kỳ Nhược “trút giận” một lúc rồi dần hồi phục ý thức, cô buông miệng ra.

Lúc này Kỳ Nhược mới nhận ra chiếc áo mà cô đang gối đầu là của Vu Như, cậu đang để trần phần thân trên, cũng chính nhờ có chiếc áo này, cô mới có thể tránh được việc bị bỏng do những hạt cát nóng.

Kỳ Nhược lặng lẽ nhìn thiếu niên, nhớ lại cốt truyện trong sách.

“…”

Khoan đã, để cô nghĩ xem khi nào thì cô bị lật đổ và chặt đầu nhỉ…

Dường như là không lâu sau khi Vu Như chết thì phải!
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!