Chương 6

Đăng lúc 01:50 13/08/2025 14 0
Chương trước Chương tiếp
“Tiểu Giang tiên sinh. “Lâm Không Lộc thu tay lại, thuận miệng hỏi một câu.


“A, hắn là…”


“Cơm tới rồi, ăn cơm thôi!”


Triệu Châu Chi đang định giải thích thì đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hét.


Trong kho hàng nháy mắt ồn ào hẳn lên, không ít người nhao nhao đứng dậy, kiễng chân nhìn về phía cửa, không hề giống lúc trước chết chìm.


Triệu Châu Chi cũng đứng lên, đi mấy bước đến bên tấm rèm khử trùng, kiễng chân nhìn ra ngoài.


“Có cái gì đẹp tôi đều ngửi thấy vị chua, đồ ăn giống ngày hôm qua.” Một người sống sót khác trong góc cười ông ta.


Nói là nói như vậy, nhưng cũng không tự chủ được đứng dậy.


Triệu Châu Chi quay đầu, lời thấm thía nói: “Tiểu Phan, lời không thể nói như vậy, bây giờ tình trạng này, có ăn cũng không tệ rồi, Trần thiếu tá và Tiểu Giang tiên sinh bọn họ tìm vật tư không dễ dàng, người nấu cơm cũng không dễ dàng.”


“Ai, ta biết, tôi chính là thuận miệng nói, cũng không có thật sự phàn nàn gì.” Người trẻ tuổi vừa rồi mở miệng vội vàng giải thích.


Hắn ta gọi Phan Trác Dật, trước tận thế là một sinh viên đại học.


Trong lúc nói chuyện, đã có người đưa cơm đến góc tường bọn họ cách ly, Triệu Châu Chi và Phan Trác Dật vội vàng đi giúp đỡ.


Lâm Không Lộc vẫn dựa vào góc tường, một tay lặng lẽ che dạ dày, lông mày xinh đẹp rối rắm nhăn lại.


Trong dạ dày cậu vốn trống rỗng, nghe được hai chữ “ăn cơm”, trong nháy mắt càng đói, giống như lửa cháy hừng hực.


Cũng đã đến giờ ăn, buổi sáng khi xuất phát, cậu đã mang theo thức ăn, bây giờ trong túi có hai củ khoai tây và ba củ cải. Nhưng nghĩ đến cảm giác buồn nôn khi ăn những thứ này, và đau đớn nôn tới ra mật, cậu lại có bóng ma tâm lý.


Rất khó chịu, vừa đói lại không muốn ăn.


Nhưng không ăn cũng sẽ nôn, vẫn nôn nước chua. Ăn no rồi lại lãng phí thức ăn…


Ngay khi cậu đang rối rắm, Triệu Châu Chi đã dùng bàn ăn chuẩn bị cơm xong, còn nhiệt tình giúp cậu mang một phần.


“Tôi cũng có. “Lâm Không Lộc ngạc nhiên ngẩng đầu.


Cậu vừa mới tới, còn chưa có cống hiến gì.


“Xem lời này nói, làm sao chúng ta ăn cơm, để cho cậu ở bên cạnh nhìn.” Triệu Châu Chi đem bàn ăn nhét vào trong tay cậu: “Yên tâm đi, vật tư là Trần thiếu tá và Tiểu Giang tiên sinh bọn họ tìm tới, tất cả người gia nhập căn cứ đều có thể ăn, bọn họ mang mọi người dừng chân ở đây, chính là vì cứu càng nhiều người sống sót.”


Lâm Không Lộc tiếp nhận bàn ăn, nghe vậy nghiêm túc gật đầu: “Vậy bọn họ thật sự là người tốt.”


“Vậy cũng không phải.” Nhắc tới hai người này, vẻ mặt Triệu Châu Chi tràn ngập kính nể, cảm khái nói: “Nếu không phải bọn họ, những người như chúng ta bây giờ còn không biết trốn ở đâu lo lắng hãi hùng, tôi và ai, trước không nói, bên kia còn có người đang ngủ, tôi đi gọi hắn dậy ăn cơm.”


Lâm Không Lộc bỗng nhiên nảy sinh hứng thú với hai người mà ông ta nói. Nhắc tới Trần thiếu tá, Tiểu Giang tiên sinh, nam chính cũng họ Giang, có lẽ sẽ không trùng hợp như vậy đi?
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!