Chương 9

Đăng lúc 01:50 13/08/2025 14 0
Chương trước Chương tiếp
Về phần khu phố xa hơn, quá nguy hiểm, bọn họ còn chưa đi qua.


Bây giờ Lâm Không Lộc cảm thấy tìm từng nhà tiệm thuốc, phí thời gian lại nguy hiểm, bởi vì mỗi lần đẩy cửa một nhà tiệm thuốc ra, xác suất chào đón cậu là kệ hàng không và tang thi đánh tới trước mặt rất nhiều.


“Bệnh viện số 3 ở đâu?” Sau khi suy nghĩ một chút, cậu lại hỏi.


Triệu Châu Chi nghe xong lắc đầu, nói: “Bệnh viện số đừng nghĩ, nơi đó nguy hiểm hơn. Nghe Tiểu Giang tiên sinh nói, bản thể dây leo bao vây Dung Thành rất có thể đang ở bệnh viện số 3.”


“Bản thể.” Lâm Không Lộc như có điều suy nghĩ: “Vậy diệt trừ nó, khó khăn của Dung Thành không phải giải quyết rồi sao?”


“Xì, nào có dễ dàng như vậy?” Phan Trác Dật vẫn luôn nghe không nhịn được chen miệng vào.


Lâm Không Lộc quay đầu, ánh mắt dò xét nhìn về phía hắn ta, giống như đang hỏi sau đó thì sao?


Mặt Phan Trác Dật không hiểu đỏ lên, sau khi hoàn hồn gãi đầu, ho nhẹ giải thích: “Trên thực tế, chúng ta ngay cả dây leo cũng không đối phó được, chớ nói chi là đối phó bản thể của nó. Hơn nữa Trần thiếu tá và Giang đội cũng không đề nghị làm như vậy, nghe bọn họ phân tích, có lẽ dây leo ngầm sinh trưởng ở bệnh viện số 3 lan rộng ra ngoài, thẳng đến vùng ngoại ô mặt đất chui ra, vây thành tường mây, bao vây toàn bộ Dung thành.”


“Nói cách khác, bây giờ toàn bộ Dung thành dưới lòng đất đều là dây leo, rắc rối khó gỡ. Chúng ta giống như là cách bùn đất giẫm lên cái này cây dao leo cực đại trùng kiến, một khi đánh thức nó, dây leo sẽ từ thành thị mỗi góc dưới lòng đất lao ra, giết chết tất cả mọi người, cho dù có người may mắn không lập tức chết, cũng sẽ bị dây leo mang theo virus lây nhiễm.”


Triệu Châu Chi gật đầu theo, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Cũng không phải không có ai đến bệnh viện số 3, nhưng đều có đi không có về.”


“Cho nên cậu cũng đừng nghĩ đến bệnh viện số 3, Giang đội cũng không nắm chắc có thể đi, hắn là người mạnh nhất trong những dị năng giả, tuy rằng tôi chưa từng thấy qua năng lực của hắn.” Phan Trác Dật nói, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Nếu cậu cần thuốc gấp, có thể chờ ngày mai, chúng ta cùng đi khu phố khác xem.”


Nói xong lại quay đầu nói với Triệu Châu Chi: “Đúng không, chú Triệu?”


Triệu Châu Chi gật đầu, cũng an ủi Lâm Không Lộc.


Lâm Không Lộc thở dài, cảm thấy cũng chỉ có thể như thế, gật đầu cảm ơn bọn họ. Cũng may hôm nay sau khi ăn cơm xong, không có dấu hiệu buồn nôn.


Tiếp theo nhớ tới nghi vấn lúc trước, cậu lại hỏi “Giang đội chính là Tiểu Giang tiên sinh.”


“Đúng vậy.” Lúc này Phan Trác Dật gối cánh tay tựa vào tường, vểnh chân gật đầu.


“Hắn tên gì?”


“Hình như là Giang Từ!”


Lâm Không Lộc: “...” Quả nhiên là nam chính.


Nhưng cũng không nhất định, lỡ như, lỡ như trùng tên thì sao?


“Bây giờ hắn đang ở đâu?”


Giọng điệu của Lâm Không Lộc hiếm khi vội vàng, tầm mắt không hề dời nhìn Phan Trác Dật, chờ đợi câu trả lời.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!