Chương 7: Giúp đỡ lẫn nhau

Đăng lúc 22:56 04/07/2025 56 0
Chương trước Chương tiếp
Sau khi Từ Yến Kỳ nhường phòng tắm cho Trần Kiều, anh thay một bộ đồ thoải mái rồi đi ra phòng khách để chuẩn bị bữa sáng.
Mở tủ lạnh ra anh phát hiện bữa ăn tối qua còn nguyên nên quyết định hâm nóng lại bằng lò vi sóng, để tiết kiệm thời gian nấu nướng.
Ngồi xuống bàn ăn, anh vừa ăn vừa nghĩ đến khoảnh khắc sáng sớm khi vô tình bắt gặp Trần Kiều đứng bên ngoài phòng tắm. Hình ảnh ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh, khiến anh phải nhíu mày.
Anh không biết cô đã đứng bên ngoài bao lâu, và liệu cô có nghe thấy gì không. Điều anh lo lắng không phải việc cô phát hiện anh tự thoả mãn, mà là việc anh vô thức gọi tên cô khi đạt cao trào. Chuyện đó, nếu cô nghe thấy, mọi thứ sẽ trở nên khó xử hơn bao giờ hết.
Buổi chiều, khi trở về nhà sau giờ làm, anh thấy Trần Kiều vẫn ở nhà. Còn khoảng nửa giờ nữa cô mới phải đi làm. Lần này, Từ Yến Kỳ về sớm hơn thường lệ, trong lòng muốn tìm cách nói chuyện để xóa bỏ sự ngượng ngùng giữa hai người sau sự cố sáng nay.
Anh bước đến gõ cửa phòng cô: "Có thể nói chuyện một chút không?"
Trần Kiều mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đầy nam tính của Từ Yến Kỳ trong chiếc áo sơ mi trắng. Cổ áo anh hơi mở, để lộ phần cổ mạnh mẽ, khiến không gian giữa họ bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
"Được ạ." cô đáp lại, cầm theo điện thoại rồi đi theo anh ra phòng khách.
Ngồi xuống ghế sofa, ánh hoàng hôn nhạt từ cửa sổ hắt vào, chiếu lên sống lưng rắn chắc của Từ Yến Kỳ. Anh đan tay lại, khuỷu tay tì lên đầu gối, im lặng một lúc trước khi lên tiếng.
"Sáng nay," anh nói, giọng trầm ấm, từng từ ngữ như cuốn lấy tâm trí người nghe.
Trần Kiều vẫn im lặng lắng nghe, ánh mắt hướng về anh.
"Em đã đứng bên ngoài bao lâu vậy?" Anh hỏi, mắt nhíu lại, chờ đợi câu trả lời.
Lông mi Trần Kiều khẽ run lên, cô không đáp lại ngay. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua trước khi cô khẽ nhếch môi nói: "Anh nghĩ tôi đang nghe lén sao?"
Từ Yến Kỳ bối rối, anh lắc đầu. "Không phải, chỉ là... tôi sợ mình đã làm điều gì không phải với em."
Ánh mắt sâu thẳm của anh ánh lên chút hối lỗi, nhưng cũng đầy quyết đoán. Có lẽ anh sợ Trần Kiều đã nghe thấy điều mà anh không muốn cô biết.
Trần Kiều nghiêng đầu, đôi mắt nhìn anh không chớp. "Anh sợ điều gì?" Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý.
Ánh mắt Từ Yến Kỳ thoáng xao động. Có lẽ cô không nghe thấy gì, anh tự nhủ, vì tiếng nước chảy quá lớn. Có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều.
"Không có gì." Anh đáp ngắn gọn, giữ vẻ điềm tĩnh.
Sau một lúc im lặng, anh hỏi tiếp: "Em đã ăn tối chưa?"
Trần Kiều gật đầu: "Tôi đã ăn cơm hộp rồi."
Anh cũng khẽ gật đầu, không biết nói gì thêm. "Vậy thì... em cứ đi làm đi."
“Vâng.” cô đáp, rồi đứng dậy rời khỏi phòng khách. Khi đi được vài bước, cô nhận ra mình quên điện thoại, quay lại lấy.
Ngay lúc ấy, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Từ Yến Kỳ, ánh mắt cô thoáng lóe lên điều gì đó, rồi bất ngờ lên tiếng:
"Tử Yến Kỳ, nếu cần, tôi có thể giúp anh chứ?"
Từ Yến Kỳ từ từ ngước mắt lên: “Gì cơ?”
Anh không hiểu ý của cô là gì.
Trần Kiều khẽ cong khóe miệng: “Không có gì.”
Nói xong, cô cúi người lấy điện thoại ở bên cạnh anh.
Đôi mắt đen láy của Từ Yến Kỳ nhìn theo Trần Kiều, anh lại hỏi: “Rốt cuộc ý em là gì?”
Lúc này Trần Kiều đang chuẩn bị xoay người đi. Cô nắm chặt điện thoại, tay khẽ run, ánh mắt nghiêng sang, giọng điệu mơ hồ:
“Tôi chỉ nghĩ rằng…”
Cô dừng lại một chút.
“Từ Yến Kỳ, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là ý đó thôi.”
Nói xong, Trần Kiều không chờ anh trả lời, cô bước đi thẳng.
Để lại Từ Yến Kỳ đứng đó, nghiền ngẫm câu nói "giúp đỡ lẫn nhau" của Trần Kiều.

Sáng hôm sau, Trần Kiều trở về nhà sớm hơn thường lệ. Cô bước vào nhà nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra tiếng động. Khi đến hành lang, cô lại nghe thấy âm thanh quen thuộc từ phòng ngủ của Từ Yến Kỳ, tiếng thở gấp và tiếng nước từ vòi sen vang lên đều đặn.
Lại là anh, lần này cũng giống như buổi sáng hôm trước.
Từ Yến Kỳ dường như có nhu cầu rất mạnh mẽ, và gần như ngày nào cũng vậy.
Trần Kiều trở về phòng mình, cố gắng không gây ra tiếng động. Cô thay đồ, ngồi xuống giường trong trạng thái mệt mỏi, vẫn chưa tháo trang sức. Tiếng động từ phòng bên vẫn tiếp tục, kéo dài không dứt.
Cô khẽ thở dài, cảm thấy nhịp tim mình bắt đầu đập nhanh hơn khi nghe thấy tiếng anh.
Không kiềm chế được, cô rút từ dưới gối ra món đồ nhỏ mà cô giấu đi, mở rộng đôi chân và bắt đầu tự an ủi chính mình theo nhịp điệu của những âm thanh từ phòng anh vọng lại. Sự kết hợp giữa âm thanh của anh và cảm giác của cô khiến mọi thứ trở nên vô cùng mãnh liệt.
Cô không ngờ rằng anh sẽ tự thỏa mãn suốt một giờ đồng hồ. Tiếng phim khiêu dâm trong phòng anh không ngừng đổi mới, từ những cảnh nhẹ nhàng đến những cảnh mãnh liệt hơn. Và dù vậy, Từ Yến Kỳ vẫn chưa thể đạt đến đỉnh điểm.
Khi trời bắt đầu sáng, Trần Kiều nhận ra mình cũng đã dành cả giờ để đồng điệu với những cảm giác của anh. Cô cất dụng cụ của mình, nhưng lại không thể ngăn mình đứng dậy, bước ra ngoài.
Cô gõ cửa phòng anh, giọng nhỏ nhẹ cất lên từ bên ngoài. "Anh có cần tôi giúp không?"
Câu nói đó lặp lại, giống như buổi tối hôm qua, đầy mời gọi và thách thức.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!