Chương 8: Bàn tay cô xoa nắn

Đăng lúc 22:56 04/07/2025 67 0
Chương trước Chương tiếp
Câu nói đó có ý gì, lần này đã rõ ràng hơn.

Sáng sớm, anh đang tự xử ở trong phòng, còn cô đứng ngoài cửa, nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng anh, liền hỏi: “Anh có cần giúp gì không?”

Câu hỏi không đại diện cho một lời mời gọi, nhưng cũng không phải là không có hàm ý.

Tim Từ Yến Kỳ đập nhanh hơn, đối diện với cô - bạn thân của bạn gái mình, anh không biết phải trả lời thế nào. Dù nói gì, anh cũng cảm thấy khó xử.

Đợi vài phút, khi nghe thấy tiếng bước chân cô rời đi, Từ Yến Kỳ mới quyết định ra khỏi giường.

Anh mở cửa, rồi cất tiếng gọi lại cô đang chuẩn bị vào phòng: “Tôi phải đi làm.”
Trần Kiều xoay người nhìn về phía anh. Lúc này, Từ Yến Kỳ đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà, nhưng trông có vẻ , có lẽ anh vừa vội vàng mặc vào mà quên chỉnh lại gọn gàng.
Ánh mắt Trần Kiều dừng lại, đôi mắt cô giờ đây như một hồ nước sâu thẳm, ẩn chứa bí mật mà Từ Yến Kỳ không thể nào khám phá ra.
"Tôi đã nghe tiếng anh loay hoay cả tiếng đồng hồ rồi."
Trần Kiều không lựa lời, ánh mắt của Từ Yến Kỳ khẽ run lên. Ngón tay anh siết chặt khung cửa, nhẹ nhàng nâng mí mắt, rồi nghe thấy Trần Kiều, khi đóng cửa phòng mình lại, cất giọng hỏi:
“Thật sự không cần tôi giúp sao?”
Cô hỏi anh lần cuối.
Giọng của Trần Kiều bình thản, nhưng vô thức để lộ ngữ điệu như đang dẫn dắt ai đó vào mê trận: “Còn một lát nữa mới đến giờ làm.”
Nghe vậy, Từ Yến Kỳ chăm chú nhìn người phụ nữ trước cửa phòng. Thần sắc cô không có gì thay đổi, vẫn rất bình thường, nhưng bàn tay đặt trên nắm cửa lại cho thấy điều ngược lại. Sau khi không nói thêm gì nữa, cô liếc nhìn anh.
Ánh mắt ấy như nắm bắt bí mật sâu kín trong lòng Từ Yến Kỳ.
Không khí xung quanh trở nên mờ ảo, thứ bầu không khí này khiến anh như bị cuốn vào, không thể nào cưỡng lại. Từ Yến Kỳ cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn. Anh nhấp môi, giữ im lặng vài giây, rồi cuối cùng lên tiếng:
“Em muốn giúp thế nào?”
Lời anh vừa dứt, Trần Kiều liền mở cửa phòng mình ra: “Tôi giúp anh tuốt nó.”
Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng của cô, trong ánh đêm tỏa ra một vẻ dịu dàng:
“Vào phòng anh, đừng nói với Ôn Tuế.”
Từ Yến Kỳ nghe vậy, anh thừa hiểu ý cô, cô không muốn để Ôn Tuế biết, và anh cũng sẽ không để Ôn Tuế biết.
Cả hai đều ngầm hiểu mối lo lắng trong lòng nhau. Từ Yến Kỳ nói theo ý cô: “Em cũng đừng nói với Ôn Tuế.”
Dứt lời, anh mở cửa phòng ra.
Hai người như có một giao kèo ngầm, thẳng thắn và chân thành. Đây là lần đầu tiên Trần Kiều bước vào phòng của Từ Yến Kỳ. Trước đó, Ôn Tuế từng ngủ ở đây, trong phòng không chỉ có đồ của Từ Yến Kỳ mà còn có đồ của Ôn Tuế.
Cô nhìn thấy một cây đàn violin tinh xảo được đặt ngay ngắn trên giá, lặng lẽ đứng ở một góc phòng. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, làm nó trở nên nổi bật hơn.
Trên kệ sách là những cuốn nhạc phổ xếp thành chồng. Trần Kiều nhận ra rằng Ôn Tuế chưa bao giờ mở chúng ra, cô chỉ thích mua về và đặt chúng ở chỗ Từ Yến Kỳ.
Khi Từ Yến Kỳ ngồi xuống mép giường, Trần Kiều lặng lẽ đưa mắt nhìn anh. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đũng quần anh, không rời.
Từ Yến Kỳ có chút bối rối, anh không biết giờ phút này anh nên làm cái gì.
Khi Trần Kiều tiến đến ngồi cạnh anh, cô đưa tay một cách không ngần ngại, nhẹ nhàng lướt qua cơ thể anh. Khi bàn tay mềm mại của cô chạm đến nơi nhạy cảm, Từ Yến Kỳ cảm nhận được rõ ràng từng đụng chạm mơ hồ
Cô nhẹ nhàng xoa bóp, chậm rãi, từng cử chỉ đầy kiên nhẫn. Mỗi lần những ngón tay mềm mại của cô lướt qua ngọn đồi đang phồng lên dưới đũng quần, những dòng cảm xúc như điện lan tỏa trong cơ thể anh, khiến Từ Yến Kỳ không thể kìm nén nổi, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Ưm...”
Cô rất kiên nhẫn nhào nặn, vuốt ve khiến cây gậy trở nên dựng đứng. Những cú va chạm kích thích bùng nổ như dòng điện, xuyên qua cơ thể Từ Yến Kỳ, khiến anh không khỏi thở dốc.
Trần Kiều nhìn anh, nhận thấy sự thay đổi rõ ràng, liền đề nghị anh cởi quần để cảm thấy thoải mái hơn.

Từ Yến Kỳ nhíu mày. Anh hiểu rõ việc này có nghĩa gì, vì thế anh không đồng tình ngầm mà nắm lấy tay cô, giữ cô lại.

"Không cần, cứ để như vậy thôi."

Anh theo bản năng nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô tiếp tục xoa nhẹ. Trước đây, mỗi khi anh có nhu cầu, anh cũng thường nắm tay Ôn Tuế như vậy, nhưng cô không bao giờ thực sự muốn làm.

Đối với Ôn Tuế, việc giúp anh chỉ khiến anh thoải mái, còn cô chẳng cảm nhận được gì. Việc đó thậm chí còn tốn rất nhiều thời gian của cô.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!