Chương 1

Đăng lúc 18:01 25/07/2025 140 11
Chương tiếp
Thời Đàm triều, Hoàng thượng sùng đạo Phật, cả nước đều sùng bái Phật pháp. Trong số đó, chùa Tế Pháp là nơi được kính ngưỡng nhất, hương hỏa cực thịnh.


“Ê, bên kia nhanh lên chút đi, còn lề mề cái gì nữa, trễ giờ lành thì coi chừng cái đầu của ngươi đấy!” Thái giám quản sự vội vội vàng vàng, vừa thu xếp công việc khắp nơi vừa quở trách một tiểu thái giám chân tay vụng về. Trong cung, tất cả đều đang bận ngược bận xuôi chuẩn bị cho lễ cầu phúc sắp tới.


Đương kim Thái hậu đang đau ốm, Bệ hạ nhân hiếu, bèn đến chùa Tế Pháp lễ Phật ba ngày, cầu cho phượng thể của Thái hậu được bình an khỏe mạnh. Trên đường hồi cung, Giám chính Tư Thiên Giám tâu rằng: “Thái hậu thường ở trong cung, nếu có thể mời thầy pháp về cung cầu phúc, ắt có thể giữ cho phượng thể của Thái hậu được bình an vô sự.” Bệ hạ phê chuẩn, đặc biệt mời cao tăng của chùa Tế Pháp về cung chủ trì lễ cầu phúc.


Hôm nay chính là ngày cử hành lễ cầu phúc.


“Ê ê ê, Tiểu Mộc Tử, ngươi đi chậm chút, ta còn đang ôm tượng Phật đây này!” Một tiểu thái giám ôm hộp gỗ hớt hải đuổi theo người phía trước. Người bị gọi ngoái đầu lại, mặt mũi thanh tú, đôi mắt hoa đào lấp lánh xinh đẹp: “Nhanh lên, Lý công công chờ nãy giờ rồi, chúng ta ăn mắng là cái chắc!” Tiểu Mộc Tử tăng tốc, đi thẳng về hướng cung An Nhân.


Khi đám người Tiểu Mộc Tử đến cung An Nhân, quả nhiên Thái giám quản sự đã chờ đến mất kiên nhẫn, đang định nổi đóa thì thấy Tiểu Mộc Tử lập tức móc từ trong ngực ra một nắm bánh dứa dâng lên: “Lý công công, bánh mới ra lò của Ngự Thiện phòng đấy, nhớ rằng công công thích ăn nên mới để chậm trễ một chút.” Tiểu Mộc Tử nhỏ giọng nói.


Lý công công này đã hơn năm mươi tuổi, lông mày trắng muốt, không có râu, xưa nay vốn luôn ham đồ ngọt. Nghe vậy, ông ho nhẹ một tiếng: “Không có lần sau đâu đấy. Mau đi bày tượng Phật đi.” Sau đó thì nhận lấy bánh.


“Dạ, đa tạ Lý công công.”


Sau khi bận rộn xong, Tiểu Mộc Tử trốn vào một góc tường trong cung, thảnh thơi ăn bánh hoa đào thuận tay lấy từ Ngự Thiện phòng.


Tiểu Mộc Tử chỉ mới mười tám tuổi, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, suốt ngày cải trang thành nam hài, lang thang đầu đường xó chợ, sau đó thì bị bán vào cung làm một tiểu thái giám. Quy tắc chốn hoàng cung nghiêm ngặt, tình người bạc bẽo, may nhờ một cung nữ họ Lâm ở Ngự Thiện phòng thấy nàng đáng thương nên tốt bụng cưu mang, tránh cho nàng phải chịu khổ. Qua lại thường xuyên, bà mới phát hiện nàng là phận nữ nhi. Nhưng đã vào cung rồi, nếu bị phát hiện thì đó là tội khi quân. Lâm ma ma không còn cách nào khác, đành dạy nàng làm sao để giấu diếm thân phận, nơm nớp lo sợ suốt mười mấy năm. Lâm ma ma đặt tên cho nàng là Mộc Đào, luôn dặn rằng sau này phải xuất cung, ngoài kia trời cao biển rộng, nhất định sẽ có nơi để nàng dung thân. Tiếc rằng tuổi tác Lâm ma ma đã cao, nuôi nấng nàng đến mười bốn tuổi thì bệnh nặng qua đời.
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700