Chương 3

Đăng lúc 18:01 25/07/2025 134 11
Chương trước Chương tiếp
“Tất nhiên là thế.” Trong lòng Lý công công thầm biết chính tên này đã giở trò. Bọn họ trước giờ vốn như nước với lửa, Nguyên Đắc Hỷ lại để mắt đến thuộc hạ của ông là Tiểu Mộc Tử, nhất quyết muốn thu về làm luyến sủng. Lý công công hiểu rõ thủ đoạn bỉ ổi của gã, đã có vài tiểu thái giám bị gã hại chết rồi. Mà Tiểu Mộc Tử lại lanh lợi, làm việc cẩn thận, ông có lòng bồi dưỡng nên đương nhiên sẽ bảo vệ, không để Nguyên Đắc Hỷ thành công. Cứ thế, thù oán chồng chất ngày càng sâu.


Nguyên Đắc Hỷ là người có thù tất báo, lại cố chấp muốn có được Tiểu Mộc Tử. Nếu lễ vật lần này xảy ra sơ suất, không làm tròn bổn phận trước mặt Hoàng thượng, vậy thì không chỉ hạ được đối thủ một mất một còn mà một tiểu thái giám như Tiểu Mộc Tử cũng sẽ bị gã tha hồ giày vò.


Ngay khi Nguyên Đắc Hỷ đang nghĩ tới da dẻ nõn nà và đôi mắt hoa đào động lòng người của Tiểu Mộc Tử thì nàng đã bước vào điện. Thấy Nguyên Đắc Hỷ cũng ở đây, nàng cúi người hành lễ: “Nguyên công công.” Sau đó quay sang nói với Lý công công: “Lý công công, Diệu Tịch đại sư của chùa Tế Pháp đã đến rồi, đang đợi người tới thu xếp đấy ạ.” Nàng vừa nói vừa âm thầm ra hiệu bằng mắt.


Lý Đắc Bỉnh lập tức hiểu ý, ông nói: “Nguyên công công, ta phải đi tiếp đón Diệu Tịch đại sư rồi, không ở lại nữa.” Rồi lại quay sang nói với Tiểu Mộc Tử: “Ngươi theo ta, dẫn đường đi.”


Con ngươi của Nguyên Đức Hỉ gần như dính chặt vào chiếc cổ trắng ngần lộ ra khi Tiểu Mộc Tử cúi đầu. Thấy nàng rời đi, gã lơ đãng đáp lại một câu, thầm nghĩ: Qua hôm nay, Lý Đắc Bỉnh sẽ ngã ngựa, Tiểu Mộc Tử sẽ là người của ta.


Rời khỏi cung An Nhân: “Lý công công, bánh hoa sen, dương chi lộ, bánh hoa thông, bánh dứa đều đã được trình lên ở Vũ Tùng các, không có gì sai sót.” Tiểu Mộc Tử thấp giọng nói: “Hôm qua, nô tài sợ có sơ suất nên cố ý làm dư một phần điểm tâm, nhờ Vân ma ma giữ hộ.”


Lý Đắc Bỉnh thầm nghĩ quả nhiên là thế. Trước đây, Tiểu Mộc Tử đi theo bên cạnh Lâm ma ma, học được tay nghề giỏi, suốt ngày lui tới Ngự Thiện phòng, quen thân với đám đầu bếp, học được tám chín phần cũng không có gì là lạ. Hắn vừa lanh lợi vừa biết ra vẻ ngoan ngoãn, rất được Vân ma ma ở Thượng Y cục yêu quý, gửi chút bánh điểm tâm cũng chẳng phải việc khó khăn gì.


Lý Đắc Bỉnh vỗ vai Tiểu Mộc Tử: “Ngươi làm việc là ta yên tâm rồi. Bên này còn việc cần làm, ta phải đi giám sát mấy tên nhóc hậu đậu kia, tránh cho lại sơ suất nữa. Ngươi mau đi thu xếp ổn thỏa cho đại sư của chùa Tế Pháp đi.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700