Chương 5

Đăng lúc 18:01 25/07/2025 126 11
Chương trước Chương tiếp
“Diệu Tịch đại sư, nô tài là Tiểu Mộc Tử của cung An Nhân, đến để dẫn đường cho ngài.” Mộc Đào nhìn hai tiểu thái giám đi theo sau Diệu Tịch, khẽ gật đầu, sau đó đứng bên cạnh Diệu Tịch, dẫn đường cho y.


“Đa tạ thí chủ.” Khuôn mặt của vị hòa thượng kia hiện lên vẻ điềm tĩnh, Mộc Đào không kìm được mà lén nhìn thêm vài lần: Còn tưởng là một lão phương trượng đã có tuổi, ai ngờ lại trẻ trung tuấn tú đến vậy, thoạt nhìn chỉ khoảng nhược quán chi niên. Sao còn trẻ như thế mà đã xuất gia rồi nhỉ?


Nàng vừa nghĩ ngợi vừa quan sát, hoàn toàn không nhận ra bản thân đã nhìn vị hòa thượng ấy không chớp mặt một lúc lâu. Tay trái Diệu Tịch gảy chuỗi tràng hạt, bị nàng nhìn lâu như vậy, đến khi gảy sang hạt tiếp theo thì y dừng lại, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt bình tĩnh.


Hôm nay bận rộn cả ngày, đầu tóc Mộc Đào hơi rối bời, vừa khéo có vài sợi tóc đen rơi ra khỏi mũ, dính vào gò má trắng nõn của nàng. Gió nhẹ thổi qua, nàng nhìn vào đôi mắt sáng như minh châu của Diệu Tịch với vẻ cực kỳ tò mò.


“Thí chủ, trên người bần tăng có điều gì không ổn sao?” Lời vừa dứt, Mộc Đào lập tức va vào đôi mắt như nước lặng của hòa thượng. Nàng hoảng loạn cúi đầu: “Không có gì không ổn cả, là nô tài đã mạo phạm rồi.”


“A Di Đà Phật, thí chủ không cần hoảng sợ như vậy, bần tăng không có ý gì khác.” Diệu Tịch chắp tay trước ngực, cúi đầu hành lễ với nàng: “Thí chủ không cần tự xưng là ‘nô tài’. Bần tăng chỉ là kẻ xuất gia, thí chủ cứ xưng ‘ta’ trước mặt bần tăng là được.”


“Nô tài không dám. Đại sư, phía trước chính là Vũ Tùng các, xin Đại sư nghỉ chân một lát, nô tài sẽ dâng trà cho ngài.” Mộc Đào lăn lộn trong cung đã lâu, biết vị hòa thượng ấy không có ác ý. Nhưng trong hoàng cung rộng lớn này, ở trước mặt những người kia, nàng há có thể muốn tự xưng “ta” là có thể xưng “ta” được? Nói trắng ra, dù có xưng là “ta”, ngày nào còn chưa rời khỏi cung, nàng vẫn là phận nô tài ngày đó.


Diệu Tịch bị từ chối khéo cũng không giận, ngồi vào nội thất theo lời nàng. Nửa canh giờ sau là lễ cầu phúc sẽ bắt đầu, cả Hoàng thượng và Thái hậu đều sẽ đích thân đến dự, vậy mà y vẫn bình thản như không, chỉ lẳng lặng tụng kinh.


Nguyên Đắc Hỷ là người trong cung Thái hậu, lúc này đang hầu hạ Thái hậu đi đến Vũ Tùng các. Gã vốn giỏi đoán ý làm vui lòng người, biết gần đây sức khỏe Thái hậu đã khá hơn, lại cực kỳ tin tưởng cao tăng của chùa Tế Pháp. Đầu tiên, gã không ngớt lời tán dương cao tăng chùa Tế Pháp, sau đó thì khen sắc mặt Thái hậu càng ngày càng hồng hào, Bệ hạ thì hiếu thuận; tiếp theo lại vô tình nhắc đến việc lễ cầu phúc do Lý Đắc Bỉnh chuẩn bị rất chu đáo. Thái hậu bệnh lâu mới khỏi, tâm trạng khá tốt, khuôn mặt hiếm khi giãn ra: “Bệ hạ hiếu thuận, là phúc của ai gia. Ai gia biết, vị Diệu Tịch đại sư kia cũng là người có Phật duyên. Lý Đắc Bỉnh làm việc từ trước đến nay đều thỏa đáng, lễ xong thì thưởng cho ông ta đi.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700