Chương 10

Đăng lúc 18:01 25/07/2025 166 11
Chương trước Chương tiếp
Diệu Tịch quay đầu lại, lập tức nhìn thấy người kia đang tươi cười đứng ở cửa. Y đứng dậy bước về hướng nàng, đưa một chiếc khăn tay ra: “Thí chủ, mặt... lau một chút đi.”


Mộc Đào hơi sững người, không nhận khăn mà vội dùng tay áo lau lung tung lên mặt: “Đa tạ đại sư, không cần đâu ạ.”


Vị hòa thượng nhìn khuôn mặt vẫn chưa lau sạch của nàng, tay cứ vậy mà dừng lại một lúc lâu, sau đó đành nhẹ nhàng thu về.


Mộc Đào cúi đầu, quay người dẫn đường cho y.


Đến trắc điện, thấy trên bàn chỉ đặt một bộ bát đũa, Diệu Tịch chưa kịp mở miệng thì bên tai đã vang lên giọng nói lanh lảnh của nàng: “Đại sư, mời rửa tay trước ạ.” Diệu Tịch đành phải rửa tay trước, Mộc Đào lại đưa khăn cho y một cách kịp thời. Sau khi lau tay xong, vị hòa thượng mở lời: “Thí chủ, nơi này chỉ có hai người chúng ta. Bần tăng có một chuyện muốn thỉnh cầu.”


Mộc Đào vội đáp: “Đại sư cứ nói.”


“Bần tăng thường sống trong chùa, chẻ củi gánh nước, tụng kinh lễ Phật, đều là vì tu hành. Bần tăng biết thí chủ phụng mệnh mà đến đây, nhưng mong thí chủ hãy chia phần cho bần tăng những việc lặt vặt trong điện này.” Diệu Tịch nói rất nghiêm túc: “Nếu thí chủ không chê, có thể dùng bữa cùng bần tăng. Nếu không muốn, bần tăng cũng không miễn cưỡng.”


“Đâu có đâu có, mọi sự xin nghe theo lời đại sư.” Mộc Đào nhìn sắc mặt y, thầm nghĩ người xuất gia quả đúng là có tấm lòng từ bi. Nàng cũng không do dự nữa, quay lại căn bếp nhỏ lấy thêm một bộ bát đũa về.


Diệu Tịch vẫn ngồi yên lặng ngồi bàn ăn chờ nàng. Mộc Đào mỉm cười: “Đại sư, nô tài quay lại rồi đây.”


“Mời thí chủ.” Vị hòa thượng nọ rất bình thản, không còn chút cố chấp nào như khi trò chuyện cùng nàng lúc vừa rồi nữa. Y ăn cơm cũng rất nhã nhặn, lịch sự.


Sau khi ngồi xuống, Mộc Đào vừa ăn vừa nhìn y chằm chằm. Diệu Tịch không bị ảnh hưởng, vẫn ăn cơm ung dung thong thả như cũ.


Ăn xong, Mộc Đào thu dọn bát đũa đi rửa, Diệu Tịch bèn nhận phần gánh nước. Tuy trông y thư sinh mảnh khảnh, nhưng khi Mộc Đào rửa xong bát đũa thì hai chum nước đã đầy ắp.


Trời đã tối hẳn, Diệu Tịch nấu hai nồi nước nóng lớn, một nồi đặt trong thiên điện nơi y ở, một nồi đặt ngoài nhĩ phòng của Mộc Đào.


Mộc Đào nói cảm ơn liên tục nhưng chưa vội tắm rửa. Nàng còn định vào thiên điện hầu hạ nhưng lại bị hòa thượng kia từ chối: “Thí chủ hãy nghỉ ngơi sớm đi, bần tăng không có việc gì.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700