Chương 7

Đăng lúc 18:01 25/07/2025 22 0
Chương trước Chương tiếp
Nguyên Đắc Hỷ đảo mắt một cái, đúng là “đi mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay”. Nguyên Đắc Hỷ lĩnh mệnh, lập tức đi đến cung An Nhân, mượn cơ hội để đòi người. Lý Đắc Bỉnh lúc này không có ở cung An Nhân, ông vẫn đang sắp xếp nhân lực ở Vũ Tùng các. Nguyên Đắc Hỷ nhìn qua đã trông thấy bóng dáng mình ngày đêm mong nhớ đang tưới hoa ở trắc điện.


Tiểu Mộc Tử chỉ cảm thấy sau lưng có bóng tối bao phủ, vừa muốn quay đầu lại thì đã bị ôm chặt lấy. Lão thái giám ghê tởm kia cọ sát vào nàng: “Cục cưng, cuối cùng cũng để ta bắt được rồi.”


Mộc Đào ra sức vùng vẫy mà vẫn không hất được lão thái giám kia ra, đành phải bình tĩnh nói: “Nguyên công công, ngài đang làm gì vậy? Nô tài là người của cung An Nhân, ngài làm thế này, nếu Lý công công quay lại thì không hay đâu.”


Nguyên Đắc Hỷ ngửi mùi hương trên người Tiểu Mộc Tử, cực kỳ say mê: “Thì có sao đâu. Ta phụng ý chỉ của Thái hậu, chọn mấy nô tài đưa đến cung của Miêu Quý nhân mới tới. Ta thấy ngươi là lanh lợi nhất nên bèn đến chỗ Lý công công xin một đứa, đưa đến bên cạnh Miêu Quý nhân, sau này thiếu gì ngày lành chứ.”


Mộc Đào sởn tóc gáy. Ngụ ý trong lời này là: một Quý nhân mới vào cung dùng một tên nô tài như nàng cũng chẳng sao. Mà Nguyên Đắc Hỷ lại là người thân cận bên cạnh Thái hậu, Miêu Quý nhân ấy không chừng còn trông chờ gã nói giúp vài lời tốt đẹp trước mặt Thái hậu nữa kìa.


Bốn bề vắng vẻ, một nửa cung nhân đã theo Lý công công ra ngoài, số còn lại đều đang bận rộn trong chủ điện. Lúc này, Nguyên Đắc Hỷ nôn nóng vươn móng vuốt lần vào trong áo choàng của Mộc Đào. Mộc Đào cuống lên, mắt hoe đỏ, ra sức giãy giụa.


Sự kìm kẹp trên người đột nhiên biến mất, Nguyên Đắc Hỷ ‘ối’ một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Mộc Đào ngoái đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của hòa thượng kia. Y vẫn điềm nhiên, tựa như người vừa dùng một tay quật ngã lão thái giám nọ không phải là mình vậy.


“Ôi chao, Nguyên công công làm sao thế này?” Lý công công vội vàng bước đến gần, ra vẻ quan tâm.


Sắc mặt Nguyên Đắc Hỷ lúc xanh lúc đỏ, đứng dậy với khuôn mặt lem đầy bụi bặm. Gã không dám nổi giận với Diệu Tịch, chỉ đành lớn tiếng với Lý công công: “Ta phụng ý chỉ Thái hậu, chọn vài nô tài từ các cung cho Miêu Quý nhân. Tiểu Mộc Tử rất giỏi, Lý công công chắc sẽ không từ chối, không chịu cho đấy chứ?” Gã nhìn nhìn chằm chằm Lý Đắc Bỉnh bằng ánh mắt độc địa.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!