Chương 8

Đăng lúc 18:01 25/07/2025 22 0
Chương trước Chương tiếp
Lý công công bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, ra là thế. Nhưng thật không đúng lúc rồi. Thái hậu bảo ta chọn một nô tài hầu hạ Diệu Tịch đại sư. Diệu Tịch đại sư nói thấy Tiểu Mộc Tử có Phật duyên, theo hầu là thích hợp nhất, khỏi cần chọn người trong cung Thái hậu nữa. Ta đã tâu lại với Thái hậu rồi. Vừa hay kinh thư của Diệu Tịch đại sư còn để ở cung An Nhân, ta đây mới mời đại sư đi cùng, đúng lúc để Tiểu Mộc Tử đưa đại sư đi làm quen với hoàng cung.” Lý Đắc Bỉnh bịa chuyện như thật.


Diệu Tịch bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Nguyên Đắc Hỷ: “Đúng vậy. Vừa rồi bần tăng cứ ngỡ có trộm, không ngờ lại là Nguyên công công bên cạnh Thái hậu. Đã mạo phạm rồi.”


Nguyên Đắc Hỷ nghiến răng suýt vỡ nhưng vẫn bó tay không làm gì được. Tuy gã là người thân tín của Thái hậu nhưng Diệu Tịch lại là cao tăng được Bệ hạ coi trọng. Lý Đắc Bỉnh mượn cớ Tiểu Mộc Tử có Phật duyên để theo hầu Diệu Tịch, gã không tìm được cách nào để phản đối hết. Một Miêu Quý nhân nho nhỏ sao so được với đại sự cầu phúc cho Thái hậu kia chứ.


“Được, được lắm.” Nguyên Đắc Hỷ mặt mày sa sầm, buông một câu rồi bỏ đi.


“Nô tài đa tạ Diệu Tịch đại sư, đa tạ Lý công công.” Mộc Đào vẫn còn sợ hãi trong lòng, thực sự cảm kích Diệu Tịch.


“May mà Tiểu Điệp bên cung Thái hậu báo tin về chuyện Miêu Quý nhân với ta, ta mới đưa Diệu Tịch đại sư tới cung An Nhân kịp lúc. Ta biết ngay Nguyên Đắc Hỷ sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng như thế mà.” Lý công công thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán: “Tiểu Mộc Tử, ngươi phải đa tạ Diệu Tịch đại sư đấy. Lần này may mà có đại sư, nếu không thì không biết chuyện sẽ thế nào đâu.”


“Nô tài biết ạ.” Tiểu Mộc Tử đáp lời.


“Một tháng sắp tới ngươi phải theo hầu Diệu Tịch đại sư cho tốt, có thể tạm thời tránh khỏi tên Nguyên Đắc Hỷ kia.” Lý công công chắp tay hành lễ với Diệu Tịch: “Tiểu Mộc Tử lanh lợi, làm việc chu toàn, xin ngài yên tâm. Có chuyện gì cứ việc sai bảo, hắn ắt sẽ không gây họa đâu.”


“Lý thí chủ quá lời rồi. Bần tăng chỉ góp chút sức mọn, mọi sự cứ theo sự sắp xếp của thí chủ.” Diệu Tịch cũng chắp tay đáp lễ.


“Tiểu Mộc Tử, vậy ngươi mau thu dọn ít đồ, đi theo Diệu Tịch đại sư đi.”


“Nô tài tuân lệnh. Đại sư, xin ngài nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ nô tài một chút ạ.” Mộc Đào gần như nhảy cẫng lên. Nàng cố hết sức kiềm lại khóe miệng đang nhếch lên cao, lao vội về phòng mình. Trong một tháng tới, nàng có thể ăn bơ làm biếng ở Vũ Tùng các, cũng không bị tên thái giám chết bầm kia quấy rối, hơn nữa Diệu Tịch đại sư lại người dễ sống chung. Cuộc sống này thật tuyệt.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!