Chương 4

Đăng lúc 18:01 25/07/2025 128 11
Chương trước Chương tiếp
“Vâng, công công cứ yên tâm.” Tiểu Mộc Tử tuân lệnh định rời đi ngay.


“Tiểu Mộc Tử.” Lý công công bất chợt gọi nàng lại: “Mọi việc phải cẩn thận, Nguyên Đắc Hỷ sẽ không chịu để yên đâu.”


Mộc Đào quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt quan tâm của ông mà lòng ấm áp: “Nô tài biết rồi ạ, đa tạ công công.”


Tiểu Mộc Tử bước nhanh đến điện Trí Huyền. Trên đường đi báo tin cho Lý công công, nàng đã sai người sắp xếp để vị cao tăng của chùa Tế Pháp kia tắm gội, xông hương trước.


Vừa rồi bị Nguyên Đức Hỷ nhìn một cái khiến nàng buồn nôn không chịu được. Lão thái giám đó đã quấn lấy nàng rất lâu rồi, dùng đủ mọi thủ đoạn, may thay có Lý công công che chở nên mới giữ an toàn được đến bây giờ. Mộc Đào nghĩ: Lễ cầu phúc lần này tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Làm tốt thì Lý công công sẽ càng được coi trọng, nàng cũng có chỗ để an thân. Sau này còn nhiều cơ hội xuất cung mua đồ, chỉ cần thu xếp ổn thỏa thì nàng nhất định có thể thoát thân, rời khỏi hoàng cung.


Mộc Đào còn mải nghĩ, không để ý phía trước có ba người đang đi tới. Nàng cúi đầu bước vội, lập tức đâm sầm vào lòng ngực của người phía trước. Đầu óc Mộc Đào choáng váng, nơi chóp mũi toàn là mùi đàn hương ấm áp. Có người đỡ lấy vai nàng một cách vững vàng, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Thí chủ, không sao chứ?”


Một bộ áo bào trắng như tuyết lọt vào tầm mắt nàng, vừa ngẩng đầu lên thì lập tức va phải đôi mắt phượng không lộ chút vui buồn của người kia. Đôi mi như được điểm vẽ bằng mực, khuôn mặt như ngọc quan thanh khiết, đôi môi mỏng mím nhẹ mang vẻ lạnh nhạt hờ hững. Quả thật, đó là dáng vẻ của một vị mục sư thanh cao thoát tục, sạch sẽ không vướng bụi trần. Mộc Đào ngây ra một lát, nhìn thấy tay trái hòa thượng đeo một chuỗi tràng hạt trầm hương thì biết ngay người này chính là Diệu Tịch đại sư của chùa Tế Pháp.


Nàng lập tức đẩy y ra, cúi người hành lễ: “Nô tài tham kiến Diệu Tịch đại sư.” Vị hòa thượng kia lập tức đỡ nàng dậy: “A di đà Phật, thí chủ không cần đa lễ. Bần tăng là người cửa Phật, không nhận nổi đại lễ này của thí chủ.”


Mộc Đào mỉm cười, cúi đầu không nói gì. Nàng nghĩ bụng: Trong hoàng cung đại nội này, ai mà chẳng khom lưng uốn gối, chỗ nào cũng phải cong người cúi đầu, lần đầu nghe có người nói không cần hành lễ, đúng là mới lạ thật.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700