Chương 9

Đăng lúc 18:01 25/07/2025 103 11
Chương trước Chương tiếp
Diệu Tịch đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng nhảy nhót của người nọ, trong lòng không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh vừa rồi: Tiểu Mộc Tử bị tên thái giám kia cưỡng ép vén áo lên, để lộ một đoạn eo thon gọn.


Y đột nhiên hoàn hồn, nhắm mắt lại, gảy tràng hạt. A Di Đà Phật, người xuất gia không được có ý nghĩ xằng bậy.


Thu dọn tay nải xong, Mộc Đào lập tức chạy ra, nhiệt tình đi phía trước dẫn đường cho Diệu Tịch: “Đại sư, chúng ta đi thôi.” Đôi mắt đào hoa của nàng tràn đầy ý cười.


Diệu Tịch khẽ gật đầu: “Làm phiền thí chủ dẫn đường.”


Trời đã gần tối. Khi đến Vũ Tùng các, Mộc Đào dẫn Diệu Tịch vào chính điện để thu xếp chỗ ở, sau đó bắt đầu bận rộn. Từng ngọn đèn trong cung được thắp sáng, Mộc Đào thêm trà cho Diệu Tịch. Trên bàn cúng của chủ điện đã bày một pho tượng Phật Dược Sư để thờ phụng, hai bên sườn dùng tịnh bình* để thờ vài nhành sen. (*淨瓶: bình bằng gốm sứ hay kim thuộc, đựng nước sạch để uống hoặc rửa, theo từ điển Phật học.)


Đàn hương đã được đốt, không khí trong điện yên bình vô cùng. Vũ Tùng Các này vốn là nơi dùng để tế lễ, thờ cúng các nghi lễ lớn, bởi thế nên bình thường bỏ trống, rất ít người lui tới, ngày thường chỉ có vài cung nữ và thái giám đúng giờ đến quét dọn lau chùi. Nay được Thái hậu hạ lệnh, tuy chỉ cho phép một nô tài bầu bạn với Diệu Tịch lễ Phật, không ai được phép quấy rầy, nhưng chi phí ăn mặc vẫn được Lý Đắc Bỉnh sắp xếp chu đáo. Hậu điện có một gian bếp nhỏ, được Lý Đắc Bỉnh sai người dọn dẹp sạch sẽ, vào giờ Tỵ hàng ngày sẽ có người đưa trái cây rau củ tươi đến cửa chính, lệnh cho Tiểu Mộc Tử xử lý.


Ngoài chủ điện là một hồ sen, hoa sen thướt tha, lá sen cao vút. Cũng vì thế mà hậu viện còn có thêm một giếng nước, việc dùng nước không thành vấn đề.


Quả là một nơi tốt, tuy việc quét dọn có hơi mệt nhưng được cái yên tĩnh. Mộc Đào vừa ninh cháo trong gian bếp nhỏ vừa nghĩ, tay cũng không ngừng nghỉ. Nàng cho củ từ đã rửa sạch và thái nhỏ vào nồi, hầm lửa nhỏ, sau đó lại nhào bột, chuẩn bị hấp bánh hoa quế. Trong gian bếp nhỏ bốc lên hơi nóng hầm hập, nàng nóng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, trên má và chóp mũi cũng dính ít bột mì.


Hấp xong bánh, nàng thái rau củ ba màu, xào thành một món chay.


Bận rộn hơn nửa canh giờ, Mộc Đào mới bưng khay cơm tối đặt lên bàn trong trắc điện, sau đó mở nắp giếng múc nước dâng sẵn ở một bên. Chỉnh trang lại xiêm y xong, nàng bước vào chủ điện gọi: “Diệu Tịch đại sư, dùng cơm thôi, mời đi bên này ạ.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700