Chương 10

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 43 0
Chương trước Chương tiếp
Cảm giác ấm nóng từ lưng truyền đến, khiến nàng suýt nữa bùng cháy.


Hàm Song giật mình hoảng hốt, vội kéo nàng ra.


Lạc Sanh chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Sở Hoài, trái tim lập tức loạn nhịp, vội cúi đầu, chỉ dám nhìn vào đai lưng chạm rỗng bằng hắc ngọc của hắn.


Một cảm giác áp bức mạnh mẽ bao trùm xung quanh nàng.


Hàm Song thay nàng hành lễ: “Điện hạ thứ tội, tiểu thư nhà ta không cố ý."


Lạc Sanh nhanh chóng tiếp lời: “Thần nữ biết sai, xin điện hạ thứ tội!"


Tiêu Sở Hoài không đáp.


Lạc Sanh cho rằng đã tránh được một kiếp, nàng lập tức kéo Hàm Song muốn chạy đi: “Vậy thần nữ xin cáo từ trước."


Nhưng khi vừa quay người, giọng nói trầm thấp của Tiêu Sở Hoài lại vang lên: “Lạc cô nương."


Lạc Sanh cứng đờ.


Tiêu Sở Hoài nhàn nhạt hỏi: "Ta là kẻ chuyên ăn thịt tiểu hài tử sao?"


Lạc Sanh vốn đã căng thẳng, đầu óc nàng nhức nhối: “Không, không ăn đâu.”


Nói xong, nàng chỉ muốn khâu miệng mình lại, không biết đang nói cái gì.


“Ừ.” Tiêu Sở Hoài đáp lại bằng giọng nói trầm thấp, hắn bước đi chậm rãi về phía trước: “Nhưng cũng không chắc.”


“Thỉnh thoảng cũng ăn những hài tử thích nghe lén.”


Lạc Sanh: “?!'


Dù nàng phản ứng chậm nhưng nếu nghe câu này mà không nhận ra Tiêu Sở Hoài ám chỉ nàng đang nghe lén, thì đúng là đồ ngu ngốc.


Hơn nữa, nàng vừa mới bàn luận về Tiêu Sở Hoài với mẫu thân cả buổi chiều nên không khỏi cảm thấy chột dạ.


Nàng quay đầu nhìn Tiêu Sở Hoài, bóng dáng của người nam nhân đã khuất trong con đường nhỏ của Đông Cung.


Trong đầu Lạc Sanh chỉ còn lại một suy nghĩ.


Xong rồi, có lẽ nàng đã bị Tiêu Sở Hoài nhắm đến!


Đào Hạnh vừa về đến phủ, đã vội vàng kể cho Lạc Triển về việc mình được trọng sinh.


Lạc Triển nghe xong thì im lặng một lúc, thở dài: “Ta đã nói với nàng là đừng đọc nhiều thoại bản mà nàng không nghe, giờ thì vừa bị bệnh mắt, lại còn bị rơi xuống nước nữa.”


Đào Hạnh không hài lòng với biểu hiện này của ông: “Bệnh mắt của ta là do hồi nhỏ chăm chỉ đọc sách.”


“Đúng, chăm chỉ đến mức còn dùng đèn dầu để đọc “Hoắc Tiểu Vũ" nữa mà.” Lạc Triển bổ sung: “Mà còn là ta giúp nàng thắp đèn nữa.”


Đào Hạnh đứng dậy rời đi, “Biết trước chàng không tin ta, ta đã chẳng kể cho chàng nghe rồi.”


“Phu nhân à,” Lạc Triển kéo bà lại: “Về vị Ngũ vương gia này, nàng không biết rõ nhưng ta gặp mặt hắn ở triều đình mỗi ngày, sao lại không biết được?”


“Tuy hắn có chút lạnh lùng nhưng rất chính trực, làm việc bao nhiêu năm qua không có chút sai sót nào, sao có thể làm những chuyện bẩn thỉu này được?”


Lạc Triển kiên nhẫn nói thêm: “Nếu hắn ta thật sự là một kẻ háo sắc như nàng nói, thì sao một vương gia sao lại không có một tiểu thiếp nào?”


Đào Hạnh cảm thấy những gì Lạc Triển nói cũng có lý, nhưng chuyện bà tái sinh cũng là sự thật.


Những điều đã thấy cũng không phải là giả.


Lạc Triển nhìn phu nhân của mình, lại nhìn nữ nhi, cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ: “Nhìn xem, nàng đã dọa nữ nhi của ta thành bộ dạng gì rồi đây."


Ông quay sang nhìn Lạc Sanh, nhẹ giọng dỗ dành: “Hoài Tịch ngoan, đừng nghe mẫu thân con nói bậy."


Lạc Sanh mím môi, không nói lời nào.


Trong đầu nàng vẫn quẩn quanh câu nói đầy thâm ý của Tiêu Sở Hoài trước đó.


Hắn đã phát hiện ra nàng nghe lén!


Nghĩ đến lời mẫu thân nói, lỡ như nàng thực sự vì chuyện này mà bị ép cưới để trả thù, vậy thì có chạy đằng trời cũng vô ích!
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!