Chương 20

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 28 0
Chương trước Chương tiếp
Hàm Song nghẹn lời.


Sao cô nương nói chuyện nhẹ nhàng như vậy?


“Tiểu thư chắc chắn không phải là thật lòng chứ?"


“Không." Lạc Sanh không muốn giải thích thêm, chỉ thấp giọng nói: “Ngươi có chịu giúp ta hỏi thăm không?"


Hàm Song suy nghĩ một chút, cảm thấy tiểu thư nhà mình thật cứng miệng nhưng vẫn gật đầu: "Được, nô tỳ giúp tiểu thư."


Lạc Sanh lớn lên ở nơi phong lưu kia, thứ nàng không tin nhất chính là tình yêu và thứ nàng không cần nhất chính là kết quả.


Tất cả những điều nàng muốn hiện giờ, chính là mọi người trong gia đình đều khỏe mạnh.


Ngay cả khi nàng phải hy sinh chính bản thân mình cũng không sao.


Lạc Sanh ôm túi thơm, ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ tính toán kế hoạch.


Làm sao để tiếp cận hắn, không quá lộ liễu, lại có thể thuận lợi tặng túi thơm?


Nghĩ tới nghĩ lui, xe ngựa đã dừng lại bên bờ hồ Khúc Giang Trì.


Nàng cúi người bước xuống, theo thói quen đưa tay nắm lấy cánh tay của Hàm Song để giữ thăng bằng.


Nhưng khi chạm vào ống tay áo thêu thanh trúc kia, nàng giật mình


Không phải Hàm Song.


Ngẩng đầu lên, nàng đối diện với ánh mắt ôn hòa của Lạc Thanh Yến, “A huynh?"


Lạc Thanh Yến mỉm cười, “Hàm Song có việc, bảo ta thay nàng ấy đến đón muội."


Lạc Sanh hiểu ý, nàng bước xuống xe rồi nói khẽ: “Vậy à."


Nàng đứng vững gót chân, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Lạc Thanh Yến đang nhìn nàng.


Ánh mắt chạm nhau, hắn nhẹ giọng cười rồi không tiếc lời khen ngợi, “Hôm nay Sanh Sanh nhà ta… rất xinh đẹp."


Lạc Sanh cong mắt cười, “A huynh cũng rất đẹp."


Câu nói của nàng là thật, Lạc Thanh Yến và Lạc Hi đều có ngoại hình giống nhau, đều là những người có vẻ ngoài dễ chịu, càng nhìn càng thấy thoải mái.


Lạc Thanh Yến bị câu trả lời đơn giản và thẳng thắn của nàng làm cho bật cười, ánh mắt rơi vào chiếc túi hương nằm trong tay áo nàng: “Muội mới thêu à?”


“Vâng.” Lạc Sanh cầm lên cho Lạc Thanh Yến xem: “Huynh xem có đẹp không?”


“Kiểu này thì đặc biệt.” Lần đầu tiên Lạc Thanh Yến thấy có người thêu hoa xích liên, hoa này cũng không thuộc loại đang thịnh hành hiện nay, nên… chắc hẳn không phải là để tặng ai đó.


Lạc Sanh nói: “Muội biết a huynh thích trúc, lần sau muội sẽ thêu mẫu lá trúc cho a huynh.”


Lạc Thanh Yến không từ chối: “Vậy sẽ làm phiền muội rồi.”


“Không phiền đâu.” Lạc Sanh vừa nói, thấy Hàm Song đi về phía này.


Hàm Song nháy mắt với Lạc Sanh, nàng lập tức tìm lý do để rời đi, theo nàng ấy vào một con đường nhỏ bên cạnh.


Lạc Sanh có chút căng thẳng, nắm chặt chiếc khăn trong tay: “Ngũ điện hạ thật sự ở đây sao?”


“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã tận mắt thấy.” Hàm Song dẫn Lạc Sanh đi một đoạn, bất ngờ nhìn thấy gì đó liền hạ thấp giọng, kéo tay áo Lạc Sanh: “Tiểu thư nhìn phía bên kia kìa.”


Lạc Sanh nhìn theo hướng Hàm Song chỉ, thấy được Tiêu Sở Hoài.


Đáng tiếc là không may, đối diện Tiêu Sở Hoài còn có một cô nương khác.


Lạc Sanh núp sau lùm cây rậm rạp, lặng lẽ quan sát từ xa.


Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu nữ đối diện Tiêu Sở Hoài là Nguyên Mạt, ái nữ của Nguyên Thái úy.


Trong kinh thành, nếu nói đến những danh môn quý nữ chưa xuất giá, chỉ có Nguyên Mạt là xứng danh cao quý nhất.


Nàng ta mặc một bộ váy nguyệt bạch ti lụa thêu hoa điệp, mép váy điểm xuyết chỉ vàng thêu bướm, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng thanh thoát, dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ.


Hai má nàng ta ửng hồng, dịu dàng cất tiếng: “Tháng tới là sinh thần của ta. Gia phụ đã cho tu sửa một hoa uyển để làm tiệc mừng, nhưng vẫn còn thiếu một bút tích để điểm xuyết."
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!