Chương 5

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 41 0
Chương trước Chương tiếp
“Điện hạ dạy phải." Giọng Đặng Lưu thấp xuống, vội vàng khom lưng hành lễ: “Thần xin cáo lui."


“Mang cả Phật châu của ngươi, cút ra ngoài.”


“Vâng, vâng!" Đặng Lưu không dám nói thêm nửa lời, cúi đầu rời đi, bóng lưng có chút chật vật.


Tiêu Sở Hoài ngồi yên trong phòng một lát, ánh mắt thâm trầm, đầu ngón tay nhẹ gõ xuống mặt bàn, sau đó đứng dậy ra khỏi viện.


Vừa đi, hắn vừa phân phó: "Đi điều tra xem gần đây Đặng Lưu đã qua lại với những ai. Chỉ là một Đề đốc nhỏ bé trong cung, ông ta lấy đâu ra cái gan dám thử bổn vương?"


Người bên cạnh trầm giọng đáp: “Ngài nghi ngờ có kẻ đứng sau giật dây?"


“Có kẻ đứng sau giật dây không đáng sợ." Tiêu Sở Hoài chỉ nói nửa câu.


Thuộc hạ theo hắn đã lâu, lập tức hiểu ra: "Ngài nghi ngờ… Nhị điện hạ?"


Gần đây Nhị hoàng tử Kỳ Vương hành động không ít, dường như rất bất mãn với ngôi vị Thái tử.


Mọi người trong cung đều biết, sở dĩ Thái tử có thể vững vàng ngồi ở vị trí trữ quân, phần lớn là nhờ Tiêu Sở Hoài.


Nếu hắn thực sự không có ý định tranh giành với hoàng quyền, vậy thái độ của hắn với Thái tử sẽ quyết định cục diện của triều đình.


Bây giờ có kẻ muốn thử hắn một là muốn biết hắn có ý tranh đoạt hay không, hai là muốn dò xét lòng trung thành của hắn đối với Thái tử.


“Đi điều tra."


“Rõ." Người kia nhận lệnh rời đi, đi được nửa đường thì chợt nhớ ra điều gì, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, có cần thuộc hạ mang nàng ra không?"


Tiêu Sở Hoài nhíu mày: “Ai?"


Người kia nhìn về phía lùm cây, Tiêu Sở Hoài bấy giờ mới nhớ ra thỏ con của Thái Tử Phi.


Hắn thản nhiên nói: “Để nàng trốn đi, đừng dọa nàng khóc. Nếu không, hoàng huynh và hoàng tẩu lại tìm ta tính sổ."


Trong bụi cây, Lạc Sanh nghe thấy tiếng bước chân dần xa, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.


Nàng cẩn thận nâng vạt váy, lách mình ra khỏi bụi rậm, vừa đi vừa nhìn xung quanh: “Nói ở đây có thỏ mà, nhưng ta chẳng thấy đâu cả."


Lần sau nhất định phải mang theo cà rốt để cảm tạ nó mới được!


Nàng vừa may mắn thoát nạn, vừa vỗ nhẹ bụi bẩn trên váy, nhanh chóng quay về hoa uyển.


Nàng đã trì hoãn lâu như vậy, không biết a tỷ có còn ở đó hay không.


Nghĩ vậy, nàng liền tăng tốc bước chân.


Nhưng khi đi qua rừng hoa đào, nàng bỗng nghe thấy tiếng huyên náo từ phía hoa viên.


Lạc Sanh ngẩng đầu, thấy một nhóm người đang vây quanh hồ nước.


Trong đám đông, Hàm Song cùng a tỷ nàng đứng sát mép hồ với vẻ mặt lo lắng. Một số cung nhân đang liên tục lội xuống nước, giữa mặt hồ, một bộ y phục gấm hoa quen thuộc trôi nổi.


Sắc mặt nàng thay đổi.


"Mẫu thân!" Lạc Sanh vội vàng lao đến.


Lúc nàng đến nơi, Đào thị đã được cứu lên, nhanh chóng đưa về Thủy Vân Điện của Thái Tử Phi.


Trong điện, Thái tử đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sau đó ra ngoài tiếp khách, chỉ còn lại hai tỷ muội họ Lạc ngồi trong gian ngoài.


Lạc Sanh ngồi yên một lúc mà trong lòng vẫn cảm thấy bất an không thôi, nàng đứng dậy nhìn về phía nội thất, nhưng không thấy gì.


Lạc Hi nhẹ giọng gọi nàng: “Sanh Sanh, lại đây ngồi với tỷ nào."


Lạc Sanh quay lại nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh với dáng vẻ đoan trang, tao nhã, đó chính là tỷ tỷ nàng.


Nàng ngoan ngoãn đi đến, nắm lấy tay tỷ tỷ rồi ngồi xuống bên cạnh.


So với nàng, Lạc Hi trầm ổn hơn rất nhiều. Nàng ấy nhẹ giọng trấn an:
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!