Chương 22

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 33 0
Chương trước Chương tiếp
Lạc Sanh: “…"


Hắn có ý gì?


Hắn nói nàng phiền toái?!


Lạc Sanh mím môi, nắm chặt túi thơm trong tay, hít sâu một hơi.


Nàng ngẩng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Điện hạ."


Tiêu Sở Hoài dừng bước.


Nàng mím môi, đưa túi thơm lên với đôi mắt ửng đỏ, “Chuyện lần trước… Ta không biết đó là sân của ngài, ta không phải cố ý nghe lén."


Nàng khẽ cúi đầu, giọng nói mềm mại mang theo chút áy náy: “Đây là ta tự tay làm, để tạ tội với điện hạ. Mong điện hạ rộng lượng bỏ qua."


Hương thơm nhè nhẹ tỏa ra, không quá nồng nhưng mang theo sự câu dẫn vô hình.


Tiêu Sở Hoài cúi mắt, nhìn xuống túi thơm đang nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng.


Chỉ thấy, trên nền vải gấm tinh xảo, một đóa xích liên kiều diễm được thêu rõ ràng.


Đôi mắt hắn thoáng lóe lên một tia sâu thẳm khó đoán.


Lạc Sanh cắn môi, thấp giọng nói: "Điện hạ… có thể nhận lấy không?"


Lạc Sanh đứng yên hồi lâu, bàn tay cầm túi thơm đã hơi tê rần, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.


Nàng khẽ ngẩng đầu, len lén nhìn Tiêu Sở Hoài một cái, liền chạm phải ánh mắt hắn.


Cặp mắt đen của hắn sâu không thấy đáy, dường như đang cẩn thận đánh giá nàng.


Lạc Sanh theo bản năng tránh đi ánh mắt hắn nhưng ngay lúc ấy, nàng nghe hắn hỏi: “Vì sao lại thêu xích liên?"


Vì sao?


Bởi vì hắn thích.


Nhưng… sở thích này là về sau hắn mới thể hiện, hiện tại nàng không thể nói thẳng ra.


Lạc Sanh nhanh chóng tìm lý do: “Thần nữ nghe nói, xích liên là tượng trưng của sự cao thượng thoát tục, rất xứng với điện hạ."


Nàng cười cười, giọng nói mềm mại, mang theo vài phần lấy lòng.


Hắn thích nghe những lời này mà, đúng không?


Tiêu Sở Hoài nhướng mày, giọng điệu vẫn lãnh đạm: “Vậy không cần, bổn vương không cao thượng."


Lạc Sanh: "…"


Nàng biết ngay mà!


Hắn nói xong liền xoay người, chuẩn bị rời đi.


Lạc Sanh hoảng hốt, vội vàng gọi lại: “Điện, điện hạ!"


Tiêu Sở Hoài dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn.


Lạc Sanh bị hắn nhìn đến cứng miệng, lắp bắp nói: “Không… không cao thượng cũng có thể mang… mà?"


Trời!


Nàng vừa nói gì thế này?!


Tiêu Sở Hoài liếc nàng một cái, ánh mắt có chút ý vị khó hiểu rồi vẫn không nói gì, xoay người rời đi.


Sau khi đi xa, Trầm Tiễn thấp giọng hỏi: “Điện hạ, sao Lạc cô nương lại biết đến xích liên?"


Dù sao thì, các tiểu thư khuê phòng thường chỉ biết đến mai, lan, trúc, cúc, những loài hoa nhã nhặn.


Xích liên là một loài hoa có ý nghĩa tà mị, gắn liền với những truyền thuyết huyền bí, nữ tử trong kinh thành hiếm ai nhắc tới.


Tiêu Sở Hoài trầm mặc một lát, sau đó lạnh nhạt nói: “Không thấy trên tay nàng có mang Phật châu sao?"


Hắn hờ hững bổ sung: “Chắc hẳn nàng gần đây có đi Trường Minh Tự, nếu đã từng tiếp xúc với người kia, biết về xích liên cũng không có gì lạ, vị ấy thích nhất kiểu nữ tử ngây thơ như thế."


Người kia…


Trầm Tiễn lập tức hiểu ra…


Là Thần phi nương nương.


Nghĩ đến vị Thần phi nương nương kia cũng là một mỹ nhân nổi tiếng điên loạn, tính tình ngang ngược, bất chấp luân thường đạo lý. Bị giam trong chùa nhiều năm, ngoài việc không giết người còn lại chẳng thấy chuyển biến tốt đẹp gì.


Tiêu Sở Hoài nhớ lại bộ dáng của Lạc Sanh khi nãy, hắn nheo mắt, “Không biết bà ấy đã dạy những gì mà lại có thể biến một tiểu cô nương ngoan ngoãn thành thế này."


Trầm Tiễn chần chừ một chút, sau đó dò đoán: “Hoặc có lẽ… Thần phi nương nương đang lo lắng cho hôn sự của điện hạ?"
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!