Chương 23

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 26 0
Chương trước Chương tiếp
Tính ra, trong số những hoàng tử đã qua tuổi nhược quán, chỉ còn Nhị hoàng tử và chủ tử nhà hắn ta chưa thành thân, trong khi Thất hoàng tử đã có hai mụn con rồi.


“Không thể nào." Tiêu Sở Hoài thản nhiên phủ định.


Hắn hiểu quá rõ mẫu phi của mình.


Bà tuyệt đối không có suy nghĩ đứng đắn như vậy.


Còn về nguyên do vì sao tiểu cô nương hay xưa nay vẫn luôn trốn tránh mỗi khi trông thấy hắn, nay đột nhiên tỏ ra hòa nhã lấy lòng, Tiêu Sở Hoài nghĩ mãi cũng chẳng tìm được lời giải thích thỏa đáng, trừ phi nàng bị tà ma xúi giục.


Nếu có người dám xúi giục Lạc Sanh tiếp cận hắn, vậy hẳn là mang mục đích khác.


Lạc Sanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, bực bội lật qua lật lại túi thơm trong tay.


Vì sao lại không nhận chứ?


Là do thêu không đẹp sao?


Hàm Song vội vã chạy đến, thấy nàng thất vọng liền suy đoán: “Có lẽ… Ngũ điện hạ không tiện nhận đồ trực tiếp? Dù sao thì ngài ấy cũng là người không dễ tiếp cận."


Lạc Sanh nghĩ lại, cảm thấy có lý.


Phải rồi, nàng chỉ nghĩ đến chuyện hắn thích xích liên, lại không nghĩ đến bây giờ hắn vẫn còn giả vờ cao ngạo, tất nhiên không thể nhận đồ quá bắt mắt!


Vậy nên… nàng phải đổi một kiểu dáng khác!


Nhưng mà… nên thêu cái gì đây?


Nàng đang mải suy nghĩ, vô tình đánh rơi túi thơm xuống đất.


Hàm Song còn đang mải tìm cách an ủi nàng, không ai để ý đến điều này.


Nàng ấy chợt nói: “Không bằng tiểu thư đổi thành mãng văn tứ trảo, dù sao cũng là hoa văn phổ biến trong hoàng thất, như vậy ắt hẳn không thể sai sót."


Lạc Sanh gật đầu, "Có lý."


Hai người vừa đi vừa bàn luận, rời khỏi rừng cây, tiến về phía Khúc Giang Trì.


Nhưng sau lưng các nàng, cách đó không xa, hai thân ảnh lặng lẽ lướt qua.


Đặng Dục đưa tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bóng dáng thiếu nữ mặc váy thạch lựu ửng đỏ.


Tầm mắt hắn ta lướt qua mặt đất, nhìn thấy túi thơm mà nàng đánh rơi.


Hắn ta thong thả bước lên, cúi người nhặt lấy.


Một làn hương thơm thanh nhã tỏa ra, không quá nồng nhưng lại tựa như len lỏi vào từng ngõ ngách, xâm chiếm lòng người.


Hắn khẽ siết chặt túi thơm trong tay, đáy mắt thoáng qua một tia tự mãn.


Bên cạnh, một vị công tử đi cùng tò mò hỏi: “Đặng huynh, huynh quen biết vị cô nương này sao?"


Đặng Dục cười nhạt, thong dong nói: “Là người quen."


Hắn ta liếc nhìn túi thơm trong tay, giọng điệu đầy ý vị sâu xa: “Nàng ta từng ái mộ ta nhưng không được ta hồi đáp lại. Không ngờ hôm nay lại giả dạng như vậy, còn cố tình đánh rơi túi thơm trước mặt ta."


Người bên cạnh cười nói: “Vậy Đặng huynh thật có phúc khí."


Đặng Dục khẽ cười, tầm mắt chặt chẽ dán vào bóng dáng Lạc Sanh, ánh mắt tràn đầy ngả ngớn và toan tính.


Lạc Sanh luôn có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào nàng.


Dù đi đến đâu, nàng vẫn không thể thoát khỏi sự bất an mơ hồ trong lòng.


Cuối cùng, nàng quyết định lẩn mình vào đám đông, tìm một chỗ gần Khúc Giang Trì, ngồi xuống thưởng trà.


Năm nay Khúc Giang Trì vô cùng náo nhiệt.


Ngoài triều thần dự yến, những người trẻ tuổi cũng tụ họp đông đúc.


Nữ tử du xuân, nam nhân ngâm thơ, khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ.


Lạc Sanh ngồi một lát nhưng vẫn cảm thấy có ánh mắt đang dán chặt vào mình.


Nàng nhịn không được nhìn quanh, quả nhiên, bên đình hóng gió cách đó không xa, một nhóm nữ tử đang cười nói khe khẽ, ánh mắt liên tục hướng về phía nàng.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!