Chương 24

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 31 0
Chương trước Chương tiếp
Dẫn đầu chính là Đặng Diệu Cầm.


Lạc Sanh nhớ đến chuyện hôm trước, vốn không muốn bận tâm.


Nhưng càng không để ý, bọn họ lại càng không kiêng nể gì.


Cuối cùng nàng không nhịn được, đứng dậy đi về phía họ, trực tiếp hỏi: “Các ngươi đang nói ta sao?"


Đặng Diệu Cầm bĩu môi, giọng điệu mang theo sự trào phúng: “Ai thèm nói ngươi? Đừng tự mình đa tình."


Lạc Sanh: “…"


Bị chặn họng ngay lập tức.


Nhưng Đặng Diệu Cầm không hề có ý định dừng lại, “Ngươi đang đứng chắn tầm nhìn của chúng ta, có thể tránh ra một chút không?"


Lạc Sanh không muốn tranh cãi, chỉ nhắm mắt làm ngơ, quay đầu rời đi.


Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng đã nghe giọng nói đầy khinh thường của Đặng Diệu Cầm vang lên sau lưng: “Ta nói đâu có sai, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng ta kìa. Chỉ vì a tỷ của nàng được gả vào Đông Cung, liền không xem ai ra gì."


Lạc Sanh thoáng khựng lại, lòng vừa dâng lên chút tức giận, lại nghe một giọng nữ thanh nhã cất lên: “Đúng vậy, xuất thân vốn không cao, có thể vào Đông Cung cũng chỉ là nhờ vận khí."


Nàng quay phắt lại, nhìn thấy người nói chính là Nguyên Mạt.


Bên cạnh nàng ta còn có Cửu công chúa Tinh Dao và thứ muội Nguyên Giai Oánh.


Tinh Dao luôn luôn ôn hòa, không tranh không đoạt, lúc này sắc mặt hơi mất tự nhiên nhưng cũng không lên tiếng phản bác.


Đặng Diệu Cầm lập tức đứng dậy hành lễ, “Công chúa."


Nhóm nữ tử trong đình cũng nhanh chóng đứng lên.


Nguyên Mạt cùng Tinh Dao thản nhiên ngồi xuống, hạ nhân lập tức lui tới dâng trà.


Nguyên Mạt nhàn nhạt hỏi: “Vừa rồi các ngươi đang bàn chuyện gì mà vui vẻ vậy?"


Đặng Diệu Cầm cười tủm tỉm, liếc nhìn Lạc Sanh, “Thật ra có một chuyện khá thú vị."


“Nói là có người ái mộ huynh trưởng ta, ta chỉ nói mấy câu thật lòng, thế mà liền thẹn quá hóa giận, quay sang mắng ta." Nàng ta cười khẽ, “Thật đúng là dọa hư ta."


Nguyên Mạt ngước mắt nhìn Lạc Sanh, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá, “Là nàng ta sao?"


Lạc Sanh tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe.


Nàng nghiến răng, giọng nói run run: “Ta không có ái mộ huynh trưởng của ngươi!"


Đặng Diệu Cầm cười chế nhạo, “Ta có nói là ngươi sao? Ngươi đã tự mình nhận rồi?"


Lạc Sanh tức đến phát run, rốt cuộc khống chế không được nước mắt, đôi mắt ươn ướt lên án: “Ngươi vô cớ vu oan, khinh người quá đáng!"


Từ nhỏ nàng đã bị bí dược ảnh hưởng, chỉ cần xúc động mạnh liền khó kiểm soát nước mắt.


Lúc này, nàng vừa tức giận, vừa tủi thân, càng nghĩ càng bực bội chính mình, rõ ràng muốn cãi nhau nhưng lại… khóc mất rồi.


Nữ tử trong đình hóng gió bị dọa sững sờ.


Đặng Diệu Cầm cũng có chút hoảng loạn, “Ngươi, ngươi giả bộ đáng thương làm gì? Ngươi khóc thì có lý sao?"


Lạc Sanh vừa lau nước mắt, vừa phản bác: "Ta vốn dĩ có lý!"


Không biết tại sao, chỉ với một câu đơn giản như vậy, lại khiến cả đình hóng gió rơi vào trầm mặc.


Cuối cùng Cửu công chúa Tinh Dao cũng ra mặt, nàng ấy đứng dậy cầm tay Lạc Sanh, dịu dàng nói: “Diệu Cầm, thôi đi."


Đặng Diệu Cầm không cam lòng, “Nhưng ta mới là người bị mắng trước!"


Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Lạc Sanh, nàng ta càng không biết nên làm gì.


Rõ ràng nàng ta mới là người bị chọc giận trước, sao đến cuối cùng lại thành như thế này?


Cố gắng muốn khóc theo… nhưng không khóc ra nổi.


Nàng ta nghẹn cả buổi rồi tức tối nói: “Nàng ta giỏi thật đấy, chỉ đều giả vờ, các ngươi đừng để bị lừa!"


Cả đình hóng gió lại lặng ngắt.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!