Chương 29

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 41 0
Chương trước Chương tiếp
Đặng Diệu Cầm giả bộ bối rối, cố ý liếc mắt về phía rừng trúc: “Chuyện này… ta cũng không rõ. Có lẽ a huynh ta giỏi dỗ dành người, ta không dám đoán bừa."


Nhóm nữ tử càng nghe càng cảm thấy hứng thú, ai cũng nhìn về hướng rừng trúc, ôm cây đợi thỏ.


Một cô nương che miệng cười khẽ, “Xem ra ngươi nói không sai. Rõ ràng thích a huynh của ngươi, lại làm bộ cao ngạo."


Đặng Diệu Cầm nhún vai, giọng điệu cố tỏ ra lơ đễnh: "Ta đã nói rồi, nàng ta cũng chỉ là một thứ nữ, sợ không thể làm chính thất nên mới giả bộ thanh cao."


Một người khác cười phụ họa, “Hóa ra là muốn trèo cao."


Nguyên Mạt chậm rãi tựa vào thành ghế, hờ hững nói: “Lúc đầu ta còn không tin, giờ thì đúng là có chút thông minh."


Nàng ta nâng chén trà, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc: “Chúng ta cứ chờ xem… xem a huynh ngươi bao lâu mới dỗ dành xong, đưa nàng ra ngoài."


Nhóm nữ tử bật cười khe khẽ, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, nhìn chằm chằm rừng trúc, đợi “kịch hay" diễn ra.


Nhưng chỉ một lúc sau…


Một thân ảnh cao lớn bước ra khỏi rừng trúc.


Nụ cười của Nguyên Mạt đột nhiên đóng băng.


Mà nhóm nữ tử xung quanh cũng bị dọa đến cứng người.


Có người còn không biết điều mà nói: “Người kia… Trông có vẻ giống Ngũ điện hạ mà.”


“Giống cái gì, là Ngũ điện hạ đó.”


Không phải Đặng Dục.


Mà là Tiêu Sở Hoài.


Mà ngay sau hắn, Lạc Sanh lẽo đẽo theo sau, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ mềm mại, yếu ớt như vừa trải qua một trận tranh cãi lớn.


Nguyên Mạt ngồi thẳng người, ánh mắt chợt sắc bén, nụ cười hoàn toàn biến mất.


Nhưng càng chết lặng hơn, là Đặng Diệu Cầm.


“Diêu Cầm, không phải a huynh của ngươi đang dỗ dành nàng ta sao, mà giờ lại biến thành ngũ điện hạ rồi?”


Nàng ta trợn tròn mắt, vô thức quay đầu tìm kiếm Đặng Dục…


Nhưng bóng dáng của hắn ta…


Hoàn toàn không thấy đâu!


“Ta, ta nào biết được!”


Sắc mặt của Nguyên Mạt càng lúc càng tệ.


Nguyên Giai Oánh thấy thế, vội vàng an ủi nàng ta, “Có lẽ chỉ đi ngang qua thôi? Nhìn bọn họ cũng đâu thân thiết lắm.”


Nguyên Mạt vốn không nghe, nàng ta lập tức đứng dậy, cười lạnh một tiếng, “Cứ tưởng sẽ có kịch vui để xem chứ.”


Nàng ta liếc mắt cảnh cáo Đặng Diệu Cầm, “Về sau, nếu chính các ngươi không nắm rõ sự tình thì chớ mang ra khoe khoang để rồi rước lấy hổ thẹn. Thật vô vị!”


Nguyên Giai Oánh vội vàng đi theo Nguyên Mạt, “A tỷ đừng tức giận.”


Thấy Nguyên Mạt vừa đi, các cô nương cũng lần lượt rời khỏi đình hóng gió.


Cuối cùng chỉ còn Đặng Diệu Cầm ngồi một mình ở trong đình với dáng vẻ hoang mang.


Sau đó, nàng ta lập tức đứng dậy vào rừng trúc để tìm Đặng Dục.


Đúng lúc đó, Đặng Dục xuất hiện.


Nàng ta lập tức trách móc, “Ngũ điện hạ ở đây là sao?”


“Sao ta biết được?” Đặng Dục nhìn bóng lưng đã đi xa của Tiêu Sở Hoài và Lạc Sanh với vẻ u ám, “Hai người họ thân thiết với nhau từ khi nào?”


Lạc Sanh vẫn còn mơ màng khi bị Tiêu Sở Hoài dẫn đi.


Bước chân hắn vững vàng nhưng nhanh chóng, mà nàng lại chạy chậm đến mức hụt hơi.


Nàng nhịn không được mà nhỏ giọng gọi: “Điện hạ…"


Tiêu Sở Hoài không phản ứng lại.


Nàng cắn môi, dứt khoát chạy lên trước, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo hắn, “Ngài đi chậm một chút được không? Ta theo không kịp."


Tiêu Sở Hoài khựng lại một chút, vẫn không đáp.


Dù không nói gì nhưng bước chân hắn đã chậm lại.


Lạc Sanh thấy thế, lén cười thỏa mãn, nắm chặt lấy tay áo hắn, chỉ cần hắn đi nhanh, nàng liền kéo nhẹ một chút để điều chỉnh tốc độ.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!