Chương 21

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 34 0
Chương trước Chương tiếp
Nàng ta khẽ mím môi, đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Sở Hoài, “Nghe nói bút pháp của điện hạ vô cùng tinh diệu, chẳng hay có thể hạ bút đề tặng ta đôi câu được không?"


Lời đề nghị này, nhìn thì có vẻ đơn giản.


Nhưng nếu Tiêu Sở Hoài chấp nhận, thì bức chữ kia chính là quà sinh nhật mà hắn tặng riêng cho nàng ta.


Nó sẽ có một ý nghĩa không hề tầm thường.


Tiêu Sở Hoài vẫn giữ vẻ lãnh đạm, lời ít mà ý nhiều từ chối: “Bổn vương chữ xấu, không tiện.”


Dứt lời, hắn không chút lưu luyến xoay người rời đi.


Nguyên Mạt hơi hoảng hốt, vội bước lên hai bước nhưng vẫn không thể giữ hắn lại.


Nhìn bóng dáng hắn xa dần, nàng ta bực bội bĩu môi, khẽ lẩm bẩm với vẻ không cam lòng: “Đồ đầu gỗ!"


Tiêu Sở Hoài đi xa một đoạn, sắc mặt vẫn nghiêm nghị như cũ, giọng điệu lạnh nhạt: “Vậy… Sau khi hỏi thăm từ chỗ của bổn vương, Đặng Lưu lại đến Lạc phủ?"


Trầm Tiễn theo sau, cung kính đáp: “Vâng, đêm đó, gã sai vặt của Đặng Lưu đi từ Kỳ Vương phủ ra, sáng hôm sau Đặng Lưu liền tìm đến Lạc phủ."


“Nhưng Lạc đại nhân không hề đáp ứng bất cứ điều gì."


Tiêu Sở Hoài hơi nheo mắt.


Hiện tại Kỳ Vương đang chủ trì chuẩn bị chiến sự ở Đan Nghiêu mà Đặng Lưu lại có quan hệ mật thiết với hắn.


Chuyện này tuyệt đối không đơn giản.


“Bọn họ tiếp xúc nhiều đến vậy sao?"


"Quả thực khá thường xuyên."


Tiêu Sở Hoài hừ lạnh một tiếng.


Hiện giờ hai thế lực quan trọng nhất dưới trướng Thái tử, chính là hắn và Lạc gia.


Kỳ Vương lần lượt thử lôi kéo cả hai, ý đồ đã quá rõ ràng.


Hai người tiếp tục đi qua rừng cây, không khí xung quanh tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ của những kẻ du xuân.


Đi đến một khúc rẽ, bỗng nhiên có một làn gió thơm thổi tới, một chiếc khăn tay màu hồng nhạt bay theo gió, nhẹ nhàng đáp xuống nhánh cây trước mặt Tiêu Sở Hoài.


Ngay sau đó, một tiểu cô nương vội vàng chạy đến.


Nhưng khi thấy người trước mặt là Tiêu Sở Hoài, bước chân nàng khựng lại.


Lạc Sanh mím môi, lo lắng hành lễ: “Điện hạ."


Lại là con thỏ nhỏ đó.


Ánh mắt nàng lướt nhẹ qua chiếc khăn, trong đáy mắt dâng lên chút nhút nhát e dè nhưng ý tứ lại rõ ràng vô cùng.


“Đây là khăn của ta.” Nàng muốn hắn nhặt khăn giúp nàng.


Tiêu Sở Hoài nhìn thoáng qua, không nhúc nhích.


Hắn chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ."


Lạc Sanh: "…"


Ừ là có ý gì?


Là không muốn nhặt sao?


Tiêu Sở Hoài cũng thẳng thắn nói: “Không lẽ cô nương đang đợi ta nhặt giúp sao?”


Hắn thật sự không nhặt!


“Thần nữ không dám!” Lạc Sanh trong lòng hừ nhẹ, nếu hắn không muốn chơi theo kịch bản, vậy nàng cũng không cần cố chấp.


Nàng chậm rãi bước tới, cúi người tự mình nhặt khăn.


Động tác nhẹ nhàng nhưng lại vô tình phơi bày nét mị hoặc trời sinh.


Làn váy hơi nghiêng, cổ áo khẽ trượt, để lộ vùng da tuyết trắng thấp thoáng trước mắt hắn, nhấp nhô theo từng nhịp hô hấp, sau đó lại bị vạt áo che khuất, chỉ còn lại vẻ mơ hồ đầy cám dỗ.


Mị sắc không hề cố ý phô trương nhưng lại khiến người ta khó lòng dời mắt.


Trầm Tiễn nín thở theo bản năng, hắn ta lập tức tránh mắt.


Chỉ có Tiêu Sở Hoài…


Vẫn đứng yên, sắc mặt không chút biến đổi.


Tựa như Thái Sơn sừng sững, không hề dao động.


Lạc Sanh đứng dậy, trong lòng hừ lạnh.


Không chịu nhặt khăn cho nàng, vậy nàng cũng không cần khách sáo.


Nàng vừa định mở miệng, liền nghe thấy giọng nói trầm ổn vang lên từ trên cao: “Cô nương đang cản trở đường đi của ta."
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!