Chương 19

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 31 0
Chương trước Chương tiếp
Dù là hội xuân nhưng vẫn là một trường hợp trang trọng, Lạc Sanh vẫn phải buộc ngực.


Nhưng nàng cũng không quên nhiệm vụ nên khi sửa soạn, nàng nới lỏng đai lưng một chút.


Nàng chọn một bộ thạch lựu sắc tán hoa như ý váy, trang điểm thanh đạm, không rực rỡ nhưng lại mang theo nét mềm mại, ngoan ngoãn.


Dưới ánh mặt trời, làn váy bồng bềnh, dung nhan diễm lệ nhưng vẫn có chút đơn thuần, giữa giơ tay nhấc chân lại lơ đãng toát ra mị sắc khiến người ta khó lòng rời mắt.


Đơn thuần đến không thể chê trách, lại mềm mại khiến lòng người ngứa ngáy.


Chính là kiểu mị hoặc “không tự biết", mới là thứ có thể lấy mạng người.


Hàm Song nhìn nàng mà có chút ngẩn người, không nhịn được mà cảm thán: "Hình như lần này tiểu thư… có chút đặc biệt để tâm đến yến hội?"


Lạc Sanh chớp mắt rồi nói với vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Không có, chỉ là muốn chuẩn bị cho tốt mà thôi."


Nói xong, nàng bước đến tủ, lấy ra túi thơm đã để sẵn hai ngày.


Vừa mở tủ, một làn hương thơm nhàn nhạt lan tỏa ra ngoài.


Hàm Song hít vào, lập tức nàng cảm thấy tâm trí thư giãn, mỗi lỗ chân lông đều như giãn ra.


Hương thơm tươi mát thanh nhã, không nồng đậm nhưng lại khiến người ta vô thức muốn đến gần hơn.


Nàng ấy tò mò hỏi: “Tiểu thư, người thật sự có người trong lòng sao?"


“Không có mà."


Hàm Song lập tức ghé sát vào, thấp giọng cười, “Nếu người thật sự có thì cứ nói với lão gia và phu nhân, chúng ta sẽ đến bái phỏng nhà người ta mà."


Lạc Sanh hoảng hốt, vội vàng giữ chặt nàng ấy, “Đừng nói với phụ thân, mẫu thân ta!"


“Vì sao chứ? Tiểu thư cũng đến tuổi bàn hôn sự rồi mà?"


“Tóm lại là không được nói!" Lạc Sanh nghiêm túc dặn dò nàng ấy: "Chỉ cần ngươi giữ bí mật, ta sẽ làm trân châu bạch ngọc cao cho ngươi."


Hàm Song chớp mắt với vẻ ngạc nhiên: “Thật sao?"


Song, nàng ấy lại xấu hổ cười, “Nhưng nô tỳ lại thích phấn má Dương Phi hơn."


Lạc Sanh đồng ý không chút do dự, “Được, ta làm cho ngươi."


Hàm Song lập tức thề son sắt: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ giữ kín miệng!"


Dù tiểu thư có thích ai đi nữa, nàng ấy cũng giúp nàng che giấu!


Nhưng đến khi Lạc Sanh chần chừ lên tiếng: "Khi đến yến hội, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm xem Ngũ điện hạ ở đâu không?"


Hàm Song gật đầu theo thói quen nhưng rồi lập tức khựng lại, “Cứ giao cho nô tỳ, chỉ là Ngũ điện hạ thôi mà…Ngũ… Ngũ điện hạ?!"


Lạc Sanh gật đầu với ánh mắt chân thành đầy mong đợi.


Dù sao, nàng cũng không thể tự đi tìm Tiêu Sở Hoài, như vậy sẽ quá rõ ràng.


Dù sao thì Hàm Song cũng không biết chuyện mẫu thân đã sống lại.


Hàm Song ngẩn người.


Tiểu thư nhà nàng ấy lại thích Ngũ điện hạ sao?!


Khó trách lần trước chỉ va vào hắn một chút, đã lo lắng mấy ngày.


Nhưng Ngũ điện hạ… chưa từng gần gũi nữ sắc.


Trước kia có bao nhiêu danh môn khuê tú theo đuổi hắn, nhưng đều không có kết quả.


Nếu cô nương thật sự thích hắn… e là chỉ có thể làm trắc thất.


Mà phu nhân cùng lão gia chắc chắn không đồng ý gả nữ nhi đi làm trắc thất.


Cho nên tiểu thư không muốn lão gia và phu nhân biết cũng là chuyện bình thường.


Hàm Song càng nghĩ càng lo, đành thử khuyên: “Tiểu thư, sao người lại thích ngài ấy… Ngũ điện hạ không dễ tiếp cận, hơn nữa danh môn khuê tú theo đuổi nhiều như vậy, dù có muốn cưới, cô nương cũng chỉ có thể làm…"


"Ta chỉ muốn chơi đùa một chút, ai thèm để ý đến kết quả chứ?" Lạc Sanh hờ hững nói với giọng điệu nhẹ bẫng: “Chẳng lẽ còn không thể chơi đùa nam nhân sao?"
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!