Chương 2

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 47 0
Chương trước Chương tiếp
Lạc Sanh chớp mắt, có chút không hiểu.


Nàng đến đây là để gặp tỷ tỷ, vì sao lại liên quan đến chuyện cầu phúc lang quân?


Không đợi nàng phản bác, nhóm quý nữ xung quanh đã xôn xao: "Ai to gan vậy, dám cầu phúc muốn Thái tử làm phu quân ngay trước mặt Thái Tử Phi?"


“Không phải!" Thấy mọi người hiểu lầm, Lạc Sanh vội vàng phủ nhận.


Một vị tiểu thư cười tủm tỉm: “Nếu là Sanh Sanh thì không sao. Tuy rằng là thứ nữ, nhưng Thái Tử Phi rất thương yêu muội muội, nói không chừng còn có thể giúp muội làm trắc thất."


Lạc Sanh càng nghe càng thấy vô lý, nhíu mày: "Các tỷ đừng nói bừa!"


Thế nhưng giọng nói mềm mại của nàng dù phủ nhận vẫn mang theo ý làm nũng, khiến đám quý nữ cười rộ lên.


Xung quanh vẫn có người thấp giọng bàn tán: "Thái tử điện hạ quả thật không tệ, nhưng ta vẫn thích Ngũ điện hạ hơn."


"Nhưng mà ngài ấy không giống người dễ thân cận."


Lạc Sanh quay đầu nhìn lại theo bản năng.


Từ phía hoa viên, một nam nhân vận huyền y đang tiến vào.


Ngũ vương gia Tiêu Sở Hoài.


Dáng người cao lớn, một thân mãng bào đen như mực, từng bước chân trầm ổn vững vàng. Hắn chỉ nói vài câu hời hợt với Thái tử, sau đó lập tức xoay người rời đi, chưa từng liếc mắt nhìn nữ quyến trong hoa viên lấy một lần.


Hắn hờ hững, thậm chí thoáng lộ ra chút lạnh nhạt khó chịu với cảnh tượng xa hoa này.


Lạc Sanh từng nghe a tỷ nhắc đến Tiêu Sở Hoài. Mẫu thân của hắn vướng vào đại họa nên đã bị buộc xuất gia làm ni cô, từ nhỏ hắn đã do Hoàng hậu nuôi dưỡng, tuy là Vương gia nhưng cũng là tâm phúc thân cận nhất của Thái tử.


Lúc trước, Thánh Thượng phong hắn làm Cảnh vương, ban cho phủ đệ, nhưng Thái tử vẫn giữ người ở lại Đông Cung.


Đông Cung hoa lệ rộng lớn nên có thêm một người ở cũng không sao.


Tuy hai người thân thiết như huynh đệ, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Thái tử hòa nhã ôn nhu, mà Tiêu Sở Hoài thì lãnh đạm, xa cách, luôn khuyên bảo Thái tử rằng một kẻ đứng đầu không thể quá nhân từ.


Tuy vậy, Thái tử vẫn luôn giữ nụ cười với tất cả mọi người.


Lạc Sanh dù không tiếp xúc nhiều với Tiêu Sở Hoài, nhưng từ trước đến giờ nàng vẫn có chút e ngại hắn.


Mỗi lần đến Đông Cung thăm tỷ tỷ, nàng đều vô thức tránh đi.


Dù sao thân phận của hai người chênh lệch quá xa, e rằng cả đời này cũng chẳng có nhiều cơ hội giao thiệp.


Bên cạnh, nhóm quý nữ treo dải lụa cầu phúc, câu chuyện vẫn tiếp tục.


"Thì có sao? Hôn sự vốn là cha mẹ định đoạt, đâu thể do bản thân quyết định. Nghe nói Thánh Thượng đã tự mình chọn vương phi cho Ngũ điện hạ, dù ngài ấy không có tâm tư, nhưng thánh chỉ đã ban xuống, hơn phân nửa cũng sẽ không cự tuyệt."


Lạc Sanh không quá để tâm đến những lời bàn tán ấy, chỉ lẳng lặng treo dải lụa cầu phúc lên cành cây.


Nét chữ trên dải lụa mềm mại thanh tú: “Nguyện cha mẹ an khang, huynh trưởng đỗ đạt, a tỷ thuận lợi bình an."


Hàm Song đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.


Tiểu thư của chúng ta, quả nhiên là một cô nương hiền lành.


“Xong rồi." Lạc Sanh phủi nhẹ bụi trên tay, xoay người nhìn về phía Thái Tử Phi. Thấy bên cạnh tỷ tỷ đã ít người hơn, nàng liền vui vẻ nói: "Đi thôi, ta đem lễ vật tặng cho a tỷ."


Nói xong, nàng xách nhẹ vạt váy, hào hứng chạy về phía trước, nhưng chưa kịp bước xa đã khựng lại.


Lạc Sanh sờ xuống bên hông, sắc mặt bỗng thay đổi: "Túi tiền của ta đâu?"
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!