Chương 1: Những tin nhắn qu.ấy r.ối

Đăng lúc 16:11 21/10/2025 150 1
Chương tiếp
[Em yêu, anh muốn làm em khóc nức nở trên giường.]

[Hôm nay em mặc bộ này trông thật gợi cảm, áo sơ mi trắng để lộ cả áo lót màu xanh bên trong.]

[Mặc thế này là định quyến rũ ai hả? Thật muốn đè em xuống giường, làm cho em khóc lóc van xin.]

Lại nữa rồi!

Thẩm Thanh Lam mặt cắt không còn giọt máu, cắn chặt môi dưới, tay run run vội vàng xóa hai tin nhắn vừa nhận được.

Dạo gần đây, cô liên tục nhận được những tin nhắn kỳ lạ thế này. Ban đầu, cô chỉ nghĩ là trò đùa dai, không để tâm. Nhưng chẳng ngờ kẻ kia ngày càng quá đáng, thậm chí biết rõ cô mặc gì mỗi ngày. Rõ ràng, có ai đó đang theo dõi cô.

Nghĩ đến việc mình bị một kẻ biến thái rình rập, Thẩm Thanh Lam càng lúc càng sợ hãi. Cô phân vân không biết có nên báo cảnh sát hay không. Suy đi tính lại, cô quyết định tan làm sẽ bàn bạc trước với nhỏ bạn thân.

Vừa đặt điện thoại xuống, chuông nội bộ bỗng reo lên. Một giọng nam trầm ấm, đầy cuốn hút vang lên:

“Thư ký Thẩm, pha cho tôi một ly cà phê, mang vào đây.”

“Dạ, vâng thưa tổng giám đốc.”

Thẩm Thanh Lam thở hắt ra, tự nhủ phải gạt chuyện kẻ biến thái sang một bên, tập trung làm việc đã.

Cô hiện đang làm thư ký cho tổng giám đốc tại tập đoàn Thịnh Thị - một tập đoàn nổi tiếng toàn cầu, dẫn đầu ngành bất động sản. Tổng giám đốc Thịnh Vân Sanh không chỉ nổi bật với vẻ ngoài xuất chúng mà còn bởi phong cách làm việc sắc bén, quyết đoán. Anh thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí và phương tiện truyền thông, trở thành cái tên quen thuộc trong giới kinh doanh.

Công ty lớn như Thịnh Thị tuyển dụng cực kỳ khắt khe. Thẩm Thanh Lam ngày trước chỉ nộp hồ sơ với tâm thế thử vận may, không ngờ lại trúng tuyển. Một tháng trước, cô còn được điều chuyển làm thư ký riêng cho tổng giám đốc.

Cầm ly cà phê vừa pha xong, Thẩm Thanh Lam gõ nhẹ cửa văn phòng:

“Tổng giám đốc.”

“Vào đi.”

Thịnh Vân Sanh đang cúi đầu xem xét tài liệu, chẳng buồn ngẩng lên nhìn cô.

Phải công nhận, Thịnh Vân Sanh sở hữu ngoại hình khiến người ta khó rời mắt: mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao, khí chất hơn người. Một người đàn ông như thế, không biết sẽ phải lòng cô gái thế nào…

Dù đã làm việc cùng anh một thời gian, Thẩm Thanh Lam vẫn không khỏi ngẩn ngơ đôi chút.

Thấy cô đứng yên không rời đi, Thịnh Vân Sanh khẽ nhíu mày:

“Thư ký Thẩm, còn chuyện gì sao?”

“Dạ, không có gì! Tôi xin phép ra ngoài làm việc ạ.” Thẩm Thanh Lam giật mình tỉnh táo, thầm mắng mình để sắc đẹp làm cho mê muội.

Cô xoay người rời đi, không để ý ánh mắt sâu thẳm của Thịnh Vân Sanh đang nhìn theo bóng lưng mình.

Vừa về chỗ ngồi, điện thoại lại rung lên. Thêm một tin nhắn mới.

[Vòng ba của em thật quyến rũ, muốn ôm lấy từ phía sau.]

[Tưởng tượng cảnh em khóc lóc dưới thân anh, anh đã không chịu nổi rồi. Sau này, anh sẽ để em chăm sóc ‘cậu nhỏ’ của anh.]

Thẩm Thanh Lam giận đến run người, vội chạy vào phòng trà nước, định gọi điện mắng cho tên biến thái một trận. Nhưng gọi bao nhiêu lần, đầu bên kia vẫn không bắt máy.

“Thư ký Thẩm?”

Giọng nói bất ngờ khiến cô giật bắn, quay lại mới thấy không biết từ lúc nào Thịnh Vân Sanh đã đứng ngay ở cửa.

“Tổng giám đốc.” Theo bản năng, cô giấu vội điện thoại ra sau lưng. Nhìn thấy ly cà phê trên tay anh, cô hỏi: “Sao anh lại ra đây? Cà phê không hợp khẩu vị hay sao?”

“Đột nhiên muốn thêm chút đường.”

Thịnh Vân Sanh thường chỉ uống cà phê đen, không đường, không sữa.

“Để tôi làm cho.” Pha cà phê là việc của thư ký, Thẩm Thanh Lam vừa định nhận lấy ly thì Thịnh Vân Sanh vô tình làm đổ cà phê lên người cô.

Chính xác hơn, là đổ lên ngực cô.

Cà phê thấm ướt áo sơ mi trắng, dính chặt vào làn da, khiến chiếc áo gần như trong suốt. Áo lót màu xanh nhạt và viền ren trắng hiện lên rõ mồn một, tôn lên đường nét đầy đặn của cô.

“Xin lỗi.” Thịnh Vân Sanh rút tờ khăn giấy, định lau vết cà phê trên áo cô.

Bàn tay ấm áp chạm vào ngực cô qua lớp áo mỏng, Thẩm Thanh Lam giật mình, mặt đỏ như tôm luộc, cô vội giật lấy khăn giấy: “Tôi… tôi tự làm được.”

Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thị, người mà biết bao phụ nữ mê mẩn, chắc không cố ý lợi dụng cô đâu, đúng không?

“Áo ướt hết rồi, chắc không mặc tiếp được.” Thịnh Vân Sanh nhìn lướt qua chiếc áo sơ mi.

“Vâng.” Thẩm Thanh Lam gật đầu, đầu óc vẫn rối bời vì chuyện vừa rồi, lơ đãng lau vết cà phê.

“Vào văn phòng tôi thay áo đi, tôi sẽ cho người mang bộ mới đến.”

“Không cần phiền thế đâu…”

“Chẳng lẽ cô định ngồi ngoài kia với bộ dạng này à?”

Bên ngoài văn phòng có không ít đồng nghiệp nam, mà áo cô thì trong suốt đến mức thấy rõ cả kiểu dáng áo lót.

Thẩm Thanh Lam cắn môi, cuối cùng đồng ý theo đề nghị của Thịnh Vân Sanh.

Anh dùng thân hình cao lớn che chắn cho cô, cả hai trở về văn phòng tổng giám đốc.

Thẩm Thanh Lam khẽ thở phào, định cởi áo thì phát hiện Thịnh Vân Sanh không rời đi mà trở về bàn làm việc.

“Tổng giám đốc…” Cô đỏ mặt, không biết mở lời thế nào. “Anh có thể ra ngoài một lát được không?”

“Tôi đang xử lý một tài liệu gấp, cô cứ thay đi, tôi không nhìn đâu.” Thịnh Vân Sanh lật tài liệu bằng những ngón tay thon dài, chẳng buồn ngẩng đầu.

Thẩm Thanh Lam mặt đỏ bừng, nhưng áo ướt dính vào người khó chịu không tả nổi. Nghĩ đến phong thái lịch lãm thường ngày của anh, cô đành quay lưng, cởi áo ra.

Cô ngồi đó, lưng đối diện anh, không dám quay lại.

Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên.

[Em yêu, anh muốn đè em vào tường, vừa làm em khóc nức nở, vừa xoa nắn ngực em.]

[Ngực em thật lớn, thật mềm, anh muốn xoa đến khi chúng căng tròn hơn nữa, đến áo lót cũng không chứa nổi.]

Thẩm Thanh Lam cắn chặt môi, người khẽ run lên.

Lần này, cô không xóa tin nhắn. Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, nhắn lại một câu:

[Anh là ai?]

[Một gã muốn làm em khóc nức nở.]

Một chiếc áo khoác vest đen bỗng phủ lên vai cô. Thẩm Thanh Lam giật mình, vội tắt điện thoại.

“Thư ký Thẩm, cô không sao chứ? Tôi thấy cô run lập cập.” Thịnh Vân Sanh không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, trên người chỉ còn áo sơ mi trắng.

“Có chút lạnh thôi.” Cô kéo áo khoác chặt hơn, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài:

“Thịnh tổng, áo mà anh yêu cầu đã được mang đến.”

Thịnh Vân Sanh mở cửa, dùng thân mình chắn tầm nhìn người bên ngoài, nhận túi giấy rồi đóng cửa lại. Anh đưa hộp cho cô:

“Thay đi.”

Thẩm Thanh Lam nhìn nhãn hiệu trên hộp, giá một bộ đồ rẻ nhất cũng bằng cả tháng lương của cô. Trong lòng xa, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười cảm ơn.

Nhưng khi mở hộp ra, cô lập tức cười không nổi.

Bên trong là một chiếc váy liền màu trắng ngà, bó sát người. Nếu cô mặc chiếc váy này ra ngoài, chẳng phải cả công ty sẽ biết cô đã thay đồ trong văn phòng tổng giám đốc sao?

Truyện được đăng tải miễn phí tại web Pinknovel.net 

Những chương có mật khẩu vui lòng like Fanpage của web và gửi ảnh chụp vào hộp thư để nhận mật khẩu cho tất cả các chương.

Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Hoang Mai An

    Hoang Mai An

    Hóng chap mới quá tác giả ơi

    6 ngày trước
Facebook của tác giả