Chương 30: Lỡ hẹn

Đăng lúc 19:30 02/12/2025 42 1
Chương trước Chương tiếp
Thời gian trôi nhanh như gió thoảng, thoáng chốc đã đến thứ Sáu.

Ở thành phố bên cạnh, dự án hợp tác đầu tư gặp trục trặc. Thịnh Vân Sanh ngày nào cũng bù đầu với những cuộc họp trực tiếp hoặc họp qua video, thường xuyên làm việc đến tận đêm khuya, bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, chẳng còn thời gian để kéo Thẩm Thanh Lam đến gần mà âu yếm.

Thẩm Thanh Lam cũng chẳng khá hơn. Cô bận bịu tăng ca mỗi ngày, công việc chất đống không làm xuể. Nghĩ đến buổi hẹn hò thứ Sáu có lẽ sẽ đổ bể, cô khẽ thở phào trong lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một chút tiếc nuối.

Vừa sắp xếp xong đống tài liệu trên tay, cô nhận được tin nhắn từ Thịnh Vân Sanh. Cô nhớ ra giờ này anh hẳn đang họp với trưởng phòng.

【Bé cưng, tối nay anh phải đến thành phố X gặp đối tác, không ở bên em được.】

Thẩm Thanh Lam gửi lại một biểu cảm đáng yêu. 

【Không sao đâu, công việc quan trọng mà. Anh nhớ giữ sức khỏe và nghỉ ngơi nhé!】

Lúc này, trong phòng họp, khóe môi Thịnh Vân Sanh khẽ cong lên, khiến vị trưởng phòng đang trình bày bỗng giật mình, vội hỏi liệu anh có ý kiến gì cần sửa đổi không.

“Không, anh cứ nói tiếp đi.” Anh chẳng buồn ngẩng mắt, khóe môi hạ xuống, trở lại dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày.

【Tối nay em tan làm thì qua nhà anh. Đến nơi gọi cho anh, anh chuẩn bị quà cho em rồi.】

Tin nhắn này khơi dậy sự tò mò của Thẩm Thanh Lam. 

【Quà gì thế?】

【Nói ra thì còn gì bất ngờ. Tối nay em đến sẽ biết.】

【Thôi được rồi.】

Cuộc họp kết thúc, Thịnh Vân Sanh phải ra sân bay ngay. Thẩm Thanh Lam định ra tiễn anh, nhưng lại bị công việc giữ chân, không kịp đi. Cô chỉ biết âm thầm hậm hực.

Mãi đến gần mười giờ tối, cô mới tan làm. Thẳng từ công ty, cô bắt xe đến nhà Thịnh Vân Sanh. Nghĩ đến món quà anh chuẩn bị, sự mệt mỏi vì công việc tan biến, lòng cô tràn đầy mong chờ.

Mở cửa ra, căn nhà chìm trong bóng tối. Cô lần mò bật công tắc đèn ở tường, nhưng đèn trần không sáng như cô nghĩ. Thay vào đó, hai ngọn đèn nhỏ hình nến lấp lánh trên sàn, cách nhau một khoảng, giữa chúng là những cánh hoa hồng đủ màu rải rác, tỏa hương thơm ngát.

Thẩm Thanh Lam ngồi xổm xem kỹ, mới nhận ra đó là cánh hoa hồng. Một mùi hương dễ chịu ập đến, khiến cô ngây ngất.

Ngay sau đó, những ngọn nến lần lượt sáng lên, từ phòng khách qua cầu thang, dẫn lên phòng ngủ tầng hai. Dọc đường, cánh hoa hồng rải thành lối, đẹp như dải ngân hà lấp lánh giữa trời đêm.

Thẩm Thanh Lam kinh ngạc, che miệng, trái tim ngập tràn hạnh phúc. Cô chỉ ước gì giờ này Thịnh Vân Sanh ở đây để cùng cô chia sẻ niềm vui.

Theo ánh sáng dẫn lối, cô bước vào phòng ngủ tầng hai. Trên chiếc giường lớn, một tấm áo mưa màu đỏ được xếp thành hình trái tim, bên trên đặt ba hộp quà với kích cỡ khác nhau và một tấm thiệp viết tay.

【Lam Lam yêu dấu, hôm nay là kỷ niệm một tháng chúng ta yêu nhau. Anh tiếc vì không thể ở bên em, hy vọng em sẽ thích những món quà này.】

Không ngờ anh bận rộn vậy mà vẫn nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm yêu nhau một tháng. Chẳng trách trước đó anh nhất quyết đòi hẹn cô vào thứ Sáu.

Nhìn tấm áo mưa đỏ, cô vừa cảm động vừa buồn cười, lẩm bẩm: “Ai lại đi trải áo mưa trên giường thế này, chẳng phải người ta thường rải hoa hồng sao…”

Cô nhấc hộp quà nhỏ nhất đặt lên đùi, định mở ra, nhưng chợt nhớ lời dặn của Thịnh Vân Sanh – đến nơi thì gọi cho anh.

Cô cắn môi, băn khoăn không biết anh đã xong việc chưa, quyết định nhắn tin hỏi trước.

【A Sanh, em đến nhà anh rồi. Giờ anh tiện nghe điện thoại không?】

Chưa đầy vài giây, Thịnh Vân Sanh đã gọi video đến.

Thẩm Thanh Lam nhấn nút nghe, màn hình hiện lên hình ảnh anh. Nhìn phông nền, có lẽ anh đang ở khách sạn, vẫn mặc bộ vest công sở, chắc vừa đến không lâu.

Cô giơ điện thoại ra xa để anh thấy cả người mình. “A Sanh, em thấy bất ngờ anh chuẩn bị rồi. Cảm ơn anh! Em thích lắm!”

Bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp. Màn hình rung nhẹ một lúc rồi dừng lại, hóa ra anh đặt điện thoại lên giá.

Thấy mấy hộp quà vẫn còn nguyên, Thịnh Vân Sanh hỏi: “Em chưa mở quà à?”

“Em muốn anh cùng mở với em, nên gọi cho anh trước.” Dù chỉ qua màn hình, nghe giọng anh vẫn khiến cô cảm giác như anh đang ở ngay bên, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Cô mở hộp quà nhỏ nhất. Bên trong là một chiếc vòng tay kim cương tinh xảo. Thẩm Thanh Lam nhớ mình từng xem nó trên trang web của hãng, tiện miệng khen đẹp. Không ngờ Thịnh Vân Sanh để tâm và nhớ rõ.

Háo hức đeo vòng vào tay, cô giơ điện thoại lên, hôn mạnh một cái, nở nụ cười ngọt ngào. “Không ngờ anh còn nhớ cái này! A Sanh, em yêu anh chết mất!”

Anh khẽ cong môi. “Còn hai món nữa, em chưa mở à.”

Thẩm Thanh Lam cầm hộp lớn thứ hai. Mở ra, cô sững người. Bên trong là bộ nội y gợi cảm bằng lụa đen, phần quan trọng làm từ ren mỏng, chẳng che được gì. Bộ đồ lót chỉ là một dải dây đen mảnh hơn cả ngón tay cô, quả thực quá táo bạo.

Cô đặt nó xuống, mở hộp cuối cùng.

Không ngờ món này còn táo bạo hơn. Bên trong là đủ loại đồ chơi tình thú: gậy rung, trứng rung, mô phỏng, đáng yêu, thậm chí có cả hình hoa hồng… Liếc qua, cô chẳng đếm nổi có bao nhiêu thứ.

Điên thật! Đáng lẽ cô phải đoán được gã đàn ông ấy chẳng tử tế đến mức chuẩn bị ba món quà đứng đắn!

Cô định đóng nắp hộp, vứt sang một bên, thì giọng anh vang lên qua điện thoại: “Bé cưng, thích không?”

Thẩm Thanh Lam bực bội đáp: “Trừ món đầu, mấy cái còn lại em chẳng thích tí nào.”

Ánh mắt anh lóe lên tia tinh ranh, bắt đầu giăng bẫy. Anh thở dài, giả bộ tủi thân: “Xem ra anh chưa hiểu hết tâm ý của em. Vậy chắc… em đã chuẩn bị một món quà thật hợp ý anh, đúng không?”

Chữ “quà” khiến Thẩm Thanh Lam chột dạ, vô thức né ánh mắt anh.

Gần đây công việc bận đến tối tăm mặt mũi, cô hoàn toàn quên mất hôm nay là kỷ niệm một tháng yêu nhau, quà cáp gì cũng chưa chuẩn bị.

Cô liếm môi khô khốc, ấp úng: “Quà… chờ anh về em tặng sau nhé.”

Thịnh Vân Sanh nhìn cô, ra vẻ thất vọng. “Bé cưng, em quên thật rồi đúng không? Chẳng chuẩn bị gì cả?”

“Em… em gần đây bận lắm…”

“Anh đi công tác mà vẫn cố chuẩn bị quà cho em, vậy mà em quên cả ngày kỷ niệm yêu nhau. Anh buồn lắm đấy.”

Thấy anh tỏ ra đau lòng, Thẩm Thanh Lam vừa áy náy vừa xót xa. Nếu anh ở trước mặt, chắc cô đã nhào tới hôn an ủi rồi.

Cô chớp đôi mắt to ngây thơ. “Xin lỗi mà, em không cố ý quên đâu. Anh biết đấy, em bận túi bụi, việc chất đống làm không xuể.”

Thịnh Vân Sanh lắc đầu, ra vẻ thất vọng hơn. “Xin lỗi thế này chẳng thành tâm chút nào.”

Thẩm Thanh Lam cắn môi, bất lực hỏi: “… Vậy anh muốn em làm sao?”

Cuối cùng cũng đợi được câu anh muốn nghe, Thịnh Vân Sanh lộ rõ bản chất thương nhân giảo hoạt. “Hừm… Nếu Lam Lam muốn bù đắp cho anh, hay là mình video yêu đương một chút nhé?”

Sững sờ giây lát, Thẩm Thanh Lam mới hiểu ý anh, má khẽ nóng lên, vừa thẹn thùng vừa tò mò. “Ý anh là… cứ thế này qua video sao?”

Thấy anh gật đầu, cô đỏ mặt hỏi tiếp: “Nhưng… lỡ bị ai thấy hay ghi lại thì sao…”

Thịnh Vân Sanh biết cô lo gì, liền trấn an: “Không đâu, đây là video trực tiếp, chỉ cần không nhấn ghi thì chẳng lưu lại gì hết.”

Sau nhiều lần anh cam đoan, Thẩm Thanh Lam mới yên tâm, làm theo yêu cầu của anh, thay bộ nội y gợi cảm màu đen.

 

Truyện được đăng tải miễn phí tại web Pinknovel.net 

Những chương có mật khẩu vui lòng like Fanpage của web và gửi ảnh chụp vào hộp thư để nhận mật khẩu cho tất cả các chương.

Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Hoang Mai An

    Hoang Mai An

    Hóng chap mới quá tác giả ơi

    6 ngày trước
Facebook của tác giả