Chương 27: Mẹ đến bất ngờ

Đăng lúc 07:32 29/11/2025 47 1
Chương trước Chương tiếp
Bị hành hạ cả đêm, Thẩm Thanh Lam không nhớ nổi mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ biết cả người đau nhức, chẳng chỗ nào lành lặn.

Trong cơn mơ màng, điện thoại đầu giường rung lên. Cô theo bản năng với lấy, mắt khẽ mở, thấy có cuộc gọi đến, chẳng nghĩ ngợi ấn nghe. “… Alo?”

“…”

Cô nhìn lại điện thoại, xác nhận không ấn nhầm ngắt máy, thấy đối phương im lặng, lại gọi. “Alo?”

Đột nhiên, đầu bên kia vang lên tiếng hét chói tai, rồi cúp máy.

Tiếng hét làm cô giật mình, màng tai như muốn thủng, cả người bật dậy.

Không phải chứ, kẻ điên nào chơi khăm cô vậy!

Đang định gọi lại mắng người, cô bỗng nhận ra chuyện nghiêm trọng.

Điện thoại trên tay… hình như là của Thịnh Vân Sanh. Kinh khủng hơn, lịch sử cuộc gọi ghi rõ ràng: Mẹ.

“A!” Đầu óc cô đình trệ mất hai giây, rồi hét lên chói tai.

Xong rồi! Chuyện của cô với anh bị phát hiện mất rồi!

Thịnh Vân Sanh đang làm bữa sáng tình yêu dưới lầu, nghe tiếng hét vội chạy lên. Thấy cô không sao, anh thở phào. “Tưởng em ngủ lăn xuống giường, sao kêu to thế?”

“A Sanh, xong rồi!” Cô như người chết đuối vớ được cọc, ôm chặt anh, hoảng loạn như ngày tận thế.

Thật ra với cô, hiện giờ cũng chẳng khác gì tận thế.

“Vừa nãy mẹ anh gọi, em không để ý bắt máy, rồi… rồi hình như dọa bà ấy. Quan hệ của chúng ta đã bị phát hiện mất rồi, phải làm sao đây?!”

Trong vài chục giây, cô đã tưởng tượng cảnh chủ tịch phu nhân tát cô tới tấp vì bắt gian, tìm vị hôn thê chia rẽ họ, vị hôn thê đến xé xác cô, cô và anh bỏ trốn, gặp tai nạn xe cộ, anh mất trí nhớ yêu vị hôn thê dịu dàng, cô đau lòng rời đi, phát hiện mang thai, chủ tịch phu nhân ném tiền bảo cô biến khỏi thành phố A…

Trời ơi! Cô không muốn mất việc, cũng chẳng muốn đi mất tình yêu này!

Nghĩ đến đây, cô rưng rưng. Chỉ mong chủ tịch phu nhân đuổi cô đi thì cho thêm tiền, đủ để cô sống vô lo vô nghĩ nửa đời sau.

Anh cũng đoán được cô đang lo nghĩ chuyện gì, bèn ôm cô an ủi. “Chúng ta yêu đương đàng hoàng, có bị lộ cũng chẳng sao. Mẹ anh tính tình… tuy không dễ gần, nhưng gặp em, bà sẽ vui lắm, đừng lo.”

Cô trưng vẻ “đừng an ủi em”, nghe nói chủ tịch phu nhân dù ít đến công ty, nhưng danh tiếng “khó chiều” vẫn lan truyền.

Giờ không phải lúc ôm đùi tổng tài, cô phải chuồn nhanh. Lỡ gặp chủ tịch phu nhân, bị bảo vệ ném ra ngoài thì mất mặt lắm.

Cô vội mặc quần áo, lao xuống lầu, âm thầm cầu xin đừng đụng phải bà. Bộ dạng hoảng loạn khiến anh muốn kéo cũng không kịp. “Bình tĩnh chút đã.”

“Yên tâm, em rất bình tĩnh.” Cô quay lại làm dấu OK. “Em chuồn trước, chuyện sau nhờ anh giải quyết.”

Không đợi anh đáp lại, cô lao ra ngoài với tốc độ chạy nước rút, sợ chỉ càn chậm một giây thôi sẽ chạm mặt chủ tịch phu nhân.

Nhưng càng sợ gì thì càng gặp nấy. Vừa ra cửa, cô thấy một chiếc Rolls-Royce bóng loáng đỗ trước nhà. Tài xế cung kính mở cửa cho nữ chủ nhân ở ghế sau bước xuống.

Bà trông thật trẻ trung, làn da được chăm sóc kỹ càng nên mịn màng, căng sáng, nhìn qua chỉ đoán chừng khoảng ngoài ba mươi. Trên người bà là bộ trang phục sang trọng, phối thêm sợi dây chuyền kim cương lớn bằng quả trứng bồ câu, lấp lánh đến mức chỉ cần liếc một cái cũng đủ biết giá trị không hề nhỏ.

Cô khựng lại, ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ trước mặt. Dáng vẻ ấy… hoàn toàn không giống phu nhân của chủ tịch chút nào. Lẽ nào… đây là vị hôn thê được ai đó sắp đặt, cố ý chen vào giữa?

Một ý nghĩ như tia sét xẹt qua đầu khiến cô đứng chết trân. Thôi xong rồi! Kiểu này chắc chắn cô sắp bị hành cho te tua!

Đúng lúc ấy, anh vội vã chạy đến. Thấy sắc mặt cô không ổn, anh lập tức vòng tay ôm lấy eo cô, nở nụ cười điềm tĩnh rồi lên tiếng chào hỏi.

“Mẹ, để con giới thiệu. Đây là bạn gái con, Thẩm Thanh Lam.”

Anh khẽ véo mông cô, ra hiệu cho cô tỉnh táo.

Cô giật mình như tỉnh mộng, giấu đi vẻ thù địch, đổi sang nụ cười tự nhiên. “Chào chủ tịch phu nhân.”

Trời ơi! Chủ tịch phu nhân trẻ thế, chỉ hơn cô chút xíu.

“Thì ra con là Lam Lam, xinh thật đó. Vào trong ngồi nói chuyện nào.” Bà nhiệt tình kéo cô từ tay anh, lôi vào nhà, còn để ý dấu hôn hồng nhạt trên cổ cô.

Cô ậm ừ, ngượng ngùng rút tay, đành theo bà vào trong.

Sao cảm thấy chủ tịch phu nhân không giống lời đồn, thân thiện quá?

Cô bị kéo vào nói chuyện, từ lúc hai người có cảm tình, hẹn hò ra sao, đến nhà cô có bao nhiêu người, làm nghề gì, chi tiết hơn cả kiểm tra hộ khẩu.

Tệ hơn, chuyện quen nhau với anh toàn là “18+”, làm sao có thể nói ra miệng!

Cô đành căng da đầu kể phiên bản bớt nhạy cảm, liên tục cầu cứu anh bằng mắt.

Nhưng anh làm như không thấy, lúc thì rót trà, lúc bảo bận việc trong thư phòng, tóm lại không muốn xen vào.

Cô giữ nụ cười trên mặt, nhưng răng hàm nghiến chặt.

Gã đàn ông chết tiệt! Lại không thèm giúp cô!

Cuộc “phỏng vấn” kéo dài mãi đến tận trưa. Nếu không phải bà còn có lịch hẹn ăn trưa, e rằng cuộc trò chuyện vẫn chưa thể kết thúc.

Trước khi rời đi, bà chủ động xin WeChat của cô, còn ân cần dặn rằng khi nào rảnh sẽ mời bố mẹ cô một bữa cơm ra mắt cho phải phép.

Nghe thế, anh mới lên tiếng. “Mẹ, mẹ đừng dọa con dâu tương lai chạy mất.”

Thấy anh biết xót người yêu, bà nở nụ cười trêu đùa. “Thấy con dâu tương lai đáng yêu, mẹ hơi sốt ruột thôi.”

Hiếm khi anh chịu mở lòng yêu đương, lại còn “ra sức” theo đuổi đến mức này, bà mừng đến độ chỉ muốn mua luôn một suất hot search để khoe với cả thế giới. Dù anh luôn khẳng định mình thẳng, bà vẫn âm thầm chuẩn bị sẵn tâm lý… có con dâu là nam. Giờ biết anh có bạn gái, bà vui đến phát điên.

Bà hiểu đạo lý phải có chừng mực, dặn dò vài câu rồi rời đi, để không gian cho bọn trẻ.

Cô thở phào, nằm vật ra sofa.

Giờ cô như cây mía bị ép khô. Tối qua bị anh làm mệt thân, hôm nay bị mẹ anh dọa mệt tâm. Cứ thế này, sớm muộn cô cũng suy nhược thần kinh mất.

 

Truyện được đăng tải miễn phí tại web Pinknovel.net 

Những chương có mật khẩu vui lòng like Fanpage của web và gửi ảnh chụp vào hộp thư để nhận mật khẩu cho tất cả các chương.

Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Hoang Mai An

    Hoang Mai An

    Hóng chap mới quá tác giả ơi

    6 ngày trước
Facebook của tác giả