Chương 9: Thư ký Thẩm, em đang thiếu thốn đến thế sao?

Đăng lúc 17:38 11/11/2025 142 1
Chương trước Chương tiếp
Sáng hôm sau.

Thẩm Thanh Lam giật mình tỉnh giấc sau một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô bị vây quanh bởi hàng đống túi chườm nóng, hơi ấm bốc lên khiến cô toát mồ hôi. Những chiếc túi ấy cứ lăn qua lăn lại trên người cô, lúc thì đè nặng lên ngực, làm cô gần như không thở nổi.

Đồng hồ báo thức reo vang. Cô mơ màng đưa tay tắt đi, nhưng ngay lúc ấy, lưng trần bất ngờ chạm vào một lồng ngực nóng bỏng. Cô giật bắn mình, tỉnh hẳn.

Quay đầu nhìn, Thịnh Vân Sanh đang nằm ngay bên cạnh, không một mảnh vải che thân. Thẩm Thanh Lam sững sờ, rồi ký ức đêm qua ùa về. Mặt cô đỏ bừng, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống cho xong.

“Tỉnh rồi à?” Thịnh Vân Sanh không biết đã mở mắt từ lúc nào, đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm cô. Giọng anh khàn khàn, mang theo chút quyến rũ khó tả.

“Á!” Cô còn đang chìm trong ký ức đêm qua, bị anh làm giật mình suýt ngã lăn xuống giường.

Thịnh Vân Sanh nhanh như cắt, vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở lại.

Hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau. Thẩm Thanh Lam ngửi thấy mùi bạc hà nhè nhẹ từ người anh, cảm nhận rõ ràng lồng ngực rắn chắc dưới tay mình.

“Đêm qua chưa no sao? Sáng sớm đã bắt đầu quyến rũ tôi rồi?” Thịnh Vân Sanh cúi xuống, mổ nhẹ lên môi cô, khóe mắt ánh lên ý cười.

Mặt Thẩm Thanh Lam càng đỏ, đẩy nhẹ ngực anh. “Anh… thả tôi ra mau!”

Thịnh Vân Sanh ngoan ngoãn buông cô ra.

Nếu cứ ôm thêm chút nữa, anh sợ mình không kiềm chế được, sẽ “xử lý” cô ngay tại chỗ. Sáng nay công ty có một cuộc họp quan trọng, anh phải quay về.

Rời khỏi vòng tay anh, Thẩm Thanh Lam vội nhảy xuống giường, không dám nhìn anh thêm lần nào. Cô vớ đại một bộ quần áo trong tủ, chạy thẳng vào nhà tắm để thay.

Thịnh Vân Sanh cũng đứng dậy, mặc lại bộ đồ hôm qua, rồi ra phòng khách đợi cô.

Trên đường về công ty, cả hai đều im lặng. Thịnh Vân Sanh mải nghĩ về cuộc họp sắp tới, còn Thẩm Thanh Lam chìm trong suy nghĩ về chuyện đêm qua, không biết phải mở lời thế nào.

“Dừng xe ở đây đi,” cô bất ngờ lên tiếng khi cách công ty còn một ngã tư.

“Chưa tới công ty mà.”

“Nếu người khác thấy tôi xuống từ xe anh thì không hay lắm. Dù sao vẫn còn chút thời gian trước giờ làm, tôi đi bộ về là được.”

Anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tấp xe vào lề đường. Định dặn cô cẩn thận, nhưng Thẩm Thanh Lam đã nhanh chóng mở cửa, bước xuống xe, không ngoảnh lại mà đi thẳng về phía công ty.

Chẳng hiểu sao, Thịnh Vân Sanh bỗng thấy khó chịu. Từ thái độ của cô đêm qua đến giọng điệu vừa rồi, tất cả đều khiến anh bực bội.

Đèn giao thông chuyển xanh, anh đạp mạnh ga. Chiếc xe vụt qua cô, lao đi như mũi tên.

Khi Thẩm Thanh Lam về đến công ty, Thịnh Vân Sanh đã bắt đầu họp với các trưởng phòng ban. Cô vừa ngồi xuống, Lạc An An ghé sát, thì thầm: “Chị Lam, hôm nay Thịnh tổng hình như không vui. Cẩn thận kẻo đụng phải lằn ranh của anh ấy nhé!”

Cô nhớ lại chuyện đêm qua, mặt khẽ ửng hồng. “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

Cuộc họp kéo dài đến tận giữa trưa mới kết thúc.

Thịnh Vân Sanh cùng vài lãnh đạo cấp cao ra ngoài ăn trưa, còn các đồng nghiệp ở phòng thư ký kéo nhau xuống căng tin. Cả tầng văn phòng tổng giám đốc trở nên vắng lặng, không một bóng người.

Sau giờ nghỉ trưa, Thịnh Vân Sanh mới trở lại. Khi đi ngang qua bàn làm việc của cô, ánh mắt anh không hề dừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt như thể chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ của riêng cô.

Thẩm Thanh Lam cảm thấy lòng mình nhói lên. Bên ngoài, cô vẫn giữ vẻ bình thản, gọi một tiếng “Thịnh tổng” như thường lệ.

Cô không hiểu tại sao Thịnh Vân Sanh cứ liên tục làm những chuyện như vậy với mình. Lẽ nào vì lần đầu cô vô tình quyến rũ, anh đã nghĩ cô là kiểu phụ nữ dễ dãi?

Điện thoại trên bàn bất ngờ reo, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn thoáng qua, là số nội bộ từ văn phòng tổng giám đốc.

“Thịnh tổng.” Cô nhấc máy.

“Thư ký Thẩm, vào phòng tôi.” Giọng anh trầm thấp, dễ nghe, giống hệt giọng nói đêm qua, khi anh thì thầm hỏi cô có muốn hay không…

Nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt cô nóng bừng. Cô hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh, rồi đẩy cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc.

“Thịnh tổng, anh gọi tôi có việc gì?”

Trên chiếc bàn làm việc đen bóng là một hộp quà màu hồng được gói ghém tinh tế, trông lạc lõng nhưng thu hút ánh nhìn. Thịnh Vân Sanh tựa lưng vào ghế da, chân bắt chéo, ánh mắt khó đoán. Anh gõ nhẹ lên bàn, hỏi: “Thư ký Thẩm, em có ý gì đây?”

Thẩm Thanh Lam ngẩn người. Rõ ràng anh gọi cô vào, sao lại hỏi ngược lại cô?

“Cứ liên tục quyến rũ tôi, xem ra… Thư ký Thẩm đúng là đang thiếu thốn.” Thịnh Vân Sanh bất ngờ đứng dậy, vươn tay ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, rồi cúi người áp sát.

“Tôi…” Cô định lớn tiếng phủ nhận, nhưng nhớ ra đây là công ty, sợ đồng nghiệp nghe thấy, đành hạ giọng, tức giận nói: “Tôi không có! Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, tôi không hề quyến rũ anh!”

“Vậy mấy thứ này thì giải thích thế nào?” Thịnh Vân Sanh nhướng mày, mở hộp quà màu hồng. Bên trong là đủ loại bao cao su, đủ nhãn hiệu, đủ màu sắc, rực rỡ muôn màu.

Anh đưa tờ phiếu chuyển phát nhanh trên nắp hộp cho cô. “Trên này ghi rõ ràng, người gửi là Thẩm Thanh Lam.”

Mặt cô biến sắc, giật lấy tờ phiếu xem kỹ. Cột người gửi quả nhiên ghi tên cô. “Không thể nào! Tôi không gửi mấy thứ này cho anh!”

Thịnh Vân Sanh kề sát tai cô, thì thầm: “Xem ra đêm qua tôi chưa làm em no. Không sao, đống bao cao su này… tôi sẽ dùng hết trên người em, không bỏ sót cái nào.”

Thẩm Thanh Lam run lên, lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng lại xen chút mong chờ khó hiểu.

Tim cô đập thình thịch. Nhớ lại cảnh đêm qua bị anh đè dưới thân, cô cảm thấy cơ thể mình càng trở nên nhạy cảm. Cô cố đẩy anh ra, nhưng anh chẳng hề nhúc nhích.

“Chỉ dựa vào tên người gửi thì chứng minh được gì? Chắc chắn có ai đó giả mạo tên tôi!” Cô vừa tức vừa bực, cố ý đá chân để bày tỏ sự phẫn nộ.

Thịnh Vân Sanh đưa tay chạm vào đùi cô, luồn vào dưới váy, men theo mặt trong đùi tiến dần lên trên.

Cô kinh ngạc, nắm chặt tay anh, đỏ mặt hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Kiểm tra xem em nói thật hay không.” Anh nhếch môi cười. Bàn tay to lớn tiếp tục tiến lên, cô chẳng thể ngăn nổi.

Chẳng mấy chốc, tay anh đã chạm đến háng, ngón tay khẽ lướt, luồn vào trong quần lót của cô.

“Đừng…” Cô nắm chặt tay anh, thỉnh thoảng ngoảnh nhìn cửa, sợ có ai bất ngờ bước vào.

Cảm giác căng thẳng khiến cơ thể cô càng nhạy cảm hơn. Thịnh Vân Sanh chỉ nhẹ nhàng lướt dọc khe hở, một dòng chất lỏng đã tuôn ra, làm ướt tay anh.

Hương thơm lan tỏa, Thẩm Thanh Lam xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, giãy giụa muốn nhảy xuống bàn.

Thịnh Vân Sanh không để cô toại nguyện. Hai ngón tay giữ lấy đôi môi hoa căng mọng, nhẹ nhàng xoa bóp, thỉnh thoảng chạm vào hạt ngọc nhỏ, khiến cô mềm nhũn, vô lực tựa vào người anh, không kìm được những tiếng rên khe khẽ. “Ưm… Đừng… Đây là công ty…”

Ý cười trong mắt anh càng sâu, kề sát tai cô nói: “Thư ký Thẩm tốn bao công sức quyến rũ tôi, sao tôi nỡ làm ngơ.”

“Tôi… tôi không có…” Cô ngẩng đầu, mặt ửng hồng, đôi mắt mê ly, vừa kiều diễm vừa quyến rũ, chẳng có chút nào giống đang phủ nhận.

Thịnh Vân Sanh cảm thấy dục vọng dâng trào, nắm lấy cằm cô, cúi xuống hôn.

Nụ hôn của anh như mưa rào, chẳng chút dịu dàng, đẩy hàm răng cô ra, điên cuồng mút lấy, đuổi theo chiếc lưỡi nhỏ của cô mà quấn quýt. Chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe miệng hai người, âm thanh lưỡi quấn lấy nhau đầy sắc tình.

Cùng lúc, tay anh phía dưới cũng không ngừng nghỉ.

Hai ngón tay dính chất lỏng chậm rãi tiến vào nơi mềm mại, dù bị kẹp chặt, vẫn trơn tru hơn lần trước. Anh không vội, ngón tay tiến vào rồi dừng, thỉnh thoảng chạm vào vách thịt, ngón cái bên ngoài nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hoa.

Thẩm Thanh Lam bị hôn đến mơ màng, nơi nhạy cảm vừa ngứa vừa trống rỗng. Cô vô thức kẹp chặt chân, vặn vẹo eo, tìm kiếm thêm khoái cảm từ hai ngón tay anh.

Thịnh Vân Sanh hài lòng với phản ứng của cô, buông môi cô ra, ánh mắt ánh lên ý cười. Anh hôn nhẹ lên trán cô, thở gấp hỏi: “Tối nay dùng thứ lớn hơn để thỏa mãn em, được không?”

Anh kéo khóa quần xuống, nắm tay cô luồn vào trong, chạm vào dục vọng đang căng tràn của mình.

Cảm giác nóng bỏng khiến cô giật mình tỉnh táo, mặt đỏ rực.

Cô muốn rút tay lại, nhưng bị anh giữ chặt.

“Giúp tôi…” Giọng anh mang theo chút đau đớn, như đang kìm nén điều gì, trầm thấp hơn thường ngày, lại đầy mê hoặc.

Thẩm Thanh Lam biết anh muốn gì, mặt càng đỏ, ấp úng: “Tôi… tôi chưa làm bao giờ…”

“Không sao, tôi dạy em.”

Anh nắm tay cô, di chuyển lên xuống dọc theo thân gậy, rồi cúi đầu vùi vào cổ cô, hít lấy mùi hương trên người cô.

Cô cảm nhận được thứ trong tay mình ngày càng nóng, càng cứng. Không biết đã làm bao lâu, cô nghe anh kêu lên một tiếng, cuối cùng phóng ra, thứ trong tay trở lại trạng thái mềm mại.

Cô vội rút tay về, định nhảy xuống bàn, nhưng đã bị anh kéo vào lòng.

“Tối nay nhớ đợi tôi.” Giọng anh vẫn còn vương chút dục vọng chưa tan.

Thẩm Thanh Lam cảm thấy lòng mình nhói lên. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra. “Thịnh tổng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi không phải kiểu phụ nữ dễ dãi, sẽ không tùy tiện lên giường với bất kỳ ai.”

“Vậy thì tốt.” Thịnh Vân Sanh nhéo nhẹ cằm cô, hôn lên môi cô một cái. “Tôi cũng không phải loại đàn ông tùy tiện lên giường với bất kỳ ai.”

Truyện được đăng tải miễn phí tại web Pinknovel.net 

Những chương có mật khẩu vui lòng like Fanpage của web và gửi ảnh chụp vào hộp thư để nhận mật khẩu cho tất cả các chương.

Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Hoang Mai An

    Hoang Mai An

    Hóng chap mới quá tác giả ơi

    6 ngày trước
Facebook của tác giả