Chương 2: Áp lực từ kẻ bín thái

Đăng lúc 16:11 21/10/2025 140 1
Chương trước Chương tiếp
Thẩm Thanh Lam định vào nhà vệ sinh nữ để thay chiếc váy, nhưng nhà vệ sinh cách văn phòng của tổng giám đốc khá xa, lại phải đi ngang qua khu vực của các đồng nghiệp khác. Chẳng lẽ lại nhờ Thịnh Vân Sanh đi cùng? Không đời nào!

Cô thở dài, trong lòng rối như tơ vò.

“Sao vẫn chưa thay xong vậy?” Thịnh Vân Sanh khép tập tài liệu lại, tùy ý hỏi.

“Tôi định vào nhà vệ sinh nữ để thay.”

Anh khẽ nhíu mày, giọng điềm tĩnh nhưng không cho phép từ chối: “Cô làm sao mà ra ngoài với bộ dạng này được? Thay ngay ở đây đi.”

Nói xong, anh quay lưng đi, để lại một câu: “Nhanh lên.”

Thẩm Thanh Lam mặt đỏ bừng, thầm nghĩ mình đúng là quá nhạy cảm. Một người như Thịnh Vân Sanh, quyền cao chức trọng, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, chắc chẳng thèm lợi dụng cô đâu.

Quay lưng về phía anh, cô cởi chiếc váy bó màu đen, để lộ quần lót ren xanh nhạt ôm sát vòng ba căng tròn. Đường cong quyến rũ hiện lên rõ nét, khiến cô có chút ngượng ngùng.

Thay xong chiếc váy liền áo, Thẩm Thanh Lam mới phát hiện số đo nhỏ hơn bình thường, khóa kéo lại nằm ở sau lưng. Cô loay hoay mãi mà không kéo lên được.

“Thư ký Thẩm, xong chưa đấy?” Giọng Thịnh Vân Sanh vang lên, thoáng chút mất kiên nhẫn.

“Tổng giám đốc, cái… khóa kéo của chiếc váy này, anh có thể giúp tôi kéo lên được không?” Thẩm Thanh Lam bất đắc dĩ, nếu không cũng chẳng muốn nhờ anh.

Chưa nói hết câu, Thịnh Vân Sanh đã bước đến sau lưng cô.

Anh kéo thử khóa, nhưng không được. Hai người đứng sát nhau, hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ cô, như dòng điện khiến cô vừa tê vừa ngứa, trái tim loạn nhịp.

Theo bản năng, cô định lùi lại, nhưng cánh tay dài của anh đã vòng qua eo cô, giữ chặt: “Đừng cử động, khóa này kẹt rồi.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Lam cúi đầu, không dám nhìn anh, mặt nóng bừng như lửa.

Thịnh Vân Sanh ôm eo cô chặt hơn, kéo mạnh vải áo, cuối cùng cũng kéo được khóa lên.

Sợ anh nghĩ mình béo, cô vội giải thích: “Chiếc váy này hình như là cỡ nhỏ nhất…”

Lời nói được nửa chừng, cô bỗng cảm nhận thứ gì đó cứng rắn chạm vào mông mình. Qua lớp vải mỏng, cô vẫn cảm nhận được nó vừa cứng vừa nóng, thậm chí còn… đang lớn dần.

Thịnh Vân Sanh tiến sát hơn, thứ ấy cọ nhẹ vào khe mông cô, khiến cô hoảng loạn.

“Tổng… tổng giám đốc…” Thẩm Thanh Lam mặt đỏ như gấc, muốn tránh, nhưng bị anh giữ chặt.

“Xin lỗi.” Thịnh Vân Sanh buông cô ra, giọng khàn khàn, như đang kìm nén điều gì.

Thẩm Thanh Lam thoát khỏi vòng tay anh, tim đập thình thịch.

Liếc mắt qua cửa kính phản chiếu, cô mới nhận ra chiếc váy bó sát phô bày hoàn toàn đường cong cơ thể: ngực căng, mông tròn, thậm chí dấu hằn của quần lót cũng lộ rõ. Bộ dạng này, thật quá xấu hổ!

“Thịnh tổng, tôi… tôi thay váy trong văn phòng anh thế này, nếu ra ngoài chắc đồng nghiệp sẽ hiểu lầm…” Thẩm Thanh Lam hối hận muốn chết. Biết thế thà cứ mặc chiếc áo sơ mi ướt còn hơn.

“Ừ, đợi mọi người tan làm rồi cô ra ngoài.” Thịnh Vân Sanh trở lại bàn làm việc, tiếp tục xử lý công việc như chẳng có gì xảy ra.

Đến tận chín giờ tối, khi đồng nghiệp đã về hết, Thẩm Thanh Lam mới rời văn phòng. Ngồi chờ lâu, cô mỏi lưng, đói bụng, cả người rã rời.

“Cùng về thôi.” Thịnh Vân Sanh là dân nghiện công việc, thường cũng rời công ty vào giờ này.

Hai người cùng xuống thang máy. Thịnh Vân Sanh chủ động đề nghị: “Để tôi đưa cô về.”

Mặc chiếc váy bó sát thế này, Thẩm Thanh Lam anh đi xe công cộng, đành lên xe anh.

Nhà cô cách công ty không xa, xe chạy một lúc đã đến nơi.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Thẩm Thanh Lam tháo dây an toàn, quay sang thấy Thịnh Vân Sanh cũng đang tháo dây, chuẩn bị xuống xe.

“Trễ thế này, để tôi đưa cô lên lầu. Một cô gái đi một mình không an toàn.”

Thẩm Thanh Lam định từ chối, nhưng nghĩ đến tính cách cương quyết của anh, cô chỉ khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Về đến nhà, cô thở phào nhẹ nhõm, định tiễn khách thì Thịnh Vân Sanh đã tự nhiên bước vào, dừng ở cửa bếp: “Thư ký Thẩm, cô biết nấu ăn không?”

Cô đang cởi giày, không nghĩ nhiều, đáp: “Biết chứ.”

“Vừa hay tôi đói rồi, cô làm gì đó cho tôi ăn đi.” Anh ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra, thoải mái như ở nhà mình.

Nghĩ đến việc anh đã ở lại văn phòng chờ cô, lại chưa ăn tối, Thẩm Thanh Lam không nỡ từ chối. Vả lại, cô cũng đang đói. “Vậy tôi nấu mì nhé.”

“Được.”

Thẩm Thanh Lam thay bộ đồ mặc ở nhà, vào bếp nấu mì. Cô cứ thấy sau lưng như có ánh mắt nóng rực nhìn mình, nhưng quay lại chỉ thấy Thịnh Vân Sanh cúi đầu xem điện thoại, chẳng hề nhìn cô.

Chắc do hôm nay mệt quá nên sinh ảo giác, cô tự nhủ, rồi tiếp tục nấu.

Mì vừa nấu xong, cô gọi Thịnh Vân Sanh vào ăn.

Cả hai còn chưa kịp cầm đũa, chuông cửa bỗng vang lên.

Thẩm Thanh Lam ngẩn người. Đã muộn thế này, ai lại tìm cô?

“Thẩm Thanh Lam phải không ạ? Phiền cô ký nhận bưu kiện.”

“Vâng.”

Cô nhận gói hàng, lòng đầy nghi hoặc. Gần đây cô có mua gì trên mạng đâu?

Mở hộp ra, cô sững sờ. Bên trong là một bộ nội y gợi cảm màu đỏ, mỏng manh như tơ, phần ngực chỉ là một mảnh vải hở, lộ cả đầu ngực. Quần lót kiểu chữ T, phía trước là lớp lụa mỏng, phía sau chỉ có một sợi dây nhỏ.

“Không ngờ thư ký Thẩm lại thích kiểu nội y thế này.” Thịnh Vân Sanh không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, giọng mang ý trêu đùa.

“Không phải! Cái này… không phải tôi mua!” Thẩm Thanh Lam hoảng hốt, tai đỏ bừng, vội nhét lại đồ vào hộp, đóng chặt.

“Tôi sẽ không nói ra đâu.”

“Thật sự không phải tôi mua!” Cô luống cuống giải thích. Cô chưa bao giờ mua mấy thứ này trên mạng.

Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.

[Em yêu, thích món quà anh gửi không?]

[Anh muốn thấy em mặc bộ nội y này, muốn dùng lưỡi liếm đầu ngực em, muốn sợi dây kia siết chặt nơi đó của em, làm em ướt đẫm.]

[Mau mặc nó vào, chụp ảnh gửi anh. Anh muốn xem em ướt chưa.]

Thẩm Thanh Lam mặt trắng bệch, người lảo đảo.

Kẻ biến thái kia… thậm chí biết cả địa chỉ nhà cô.

“Thư ký Thẩm? Cô không sao chứ?” Thịnh Vân Sanh nhanh tay đỡ cô, sờ trán cô: “Mặt cô nhợt nhạt lắm, sáng nay bị cảm à?”

“Tôi… tôi không sao.” Thẩm Thanh Lam cố gắng lắm mới thốt ra được vài từ.

“Không sao là tốt.” Thịnh Vân Sanh ăn xong mì, chuẩn bị rời đi. “Cho tôi mượn nhà vệ sinh chút.”

Anh vừa vào nhà vệ sinh, điện thoại cô lại rung lên.

[Mau mặc bộ nội y đó vào, vào nhà vệ sinh. Nếu không, lần sau anh sẽ gửi mấy thứ này đến công ty, để cả Thịnh Thị biết em là một cô nàng phóng đãng.]

Thẩm Thanh Lam giận đến nghiến răng, vội nhắn lại:

“Đồ biến thái! Tôi sẽ báo công an bắt anh!”

Chỉ vài giây sau, tin nhắn đáp lại đến ngay:

[Anh sợ lắm nhé. Nghĩ đến cảnh em tức giận run người, anh lại cứng rồi. Muốn dùng thứ cứng rắn này phá hỏng nơi đó của em.]

“Đồ biến thái!” Thẩm Thanh Lam tức đến mức ném điện thoại xuống sofa, người run lên bần bật.

Liếc nhìn bộ nội y gợi cảm, nhớ lại nội dung tin nhắn, cô thoáng do dự.

Truyện được đăng tải miễn phí tại web Pinknovel.net 

Những chương có mật khẩu vui lòng like Fanpage của web và gửi ảnh chụp vào hộp thư để nhận mật khẩu cho tất cả các chương.

Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Hoang Mai An

    Hoang Mai An

    Hóng chap mới quá tác giả ơi

    6 ngày trước
Facebook của tác giả