Chương 7: Lại muốn quyến rũ tôi?

Đăng lúc 16:38 11/11/2025 134 1
Chương trước Chương tiếp
Thẩm Thanh Lam vốn chỉ định để Thịnh tổng đưa mình đến dưới nhà, nhưng anh lại bảo không yên tâm, nhất quyết muốn đưa cô vào tận nhà. Không cưỡng lại được mệnh lệnh của ông chủ lớn, cô đành để anh đi cùng.

Thấy Thịnh tổng từ nãy giờ cứ ôm bụng, cô mới nhớ ra anh vẫn chưa ăn tối. “Thịnh tổng, dạ dày anh không sao chứ?”

Anh nhàn nhạt đáp: “Bệnh cũ thôi, tôi quen rồi. Uống thuốc dạ dày là ổn.”

“Thế sao được? anh còn chưa ăn tối mà.” Thẩm Thanh Lam lo lắng cho sức khỏe của anh.

“Cô định nấu gì cho tôi ăn à?” Thịnh tổng quay sang, đôi mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm. “Bát mì tối qua, ăn cũng được lắm.”

“…”

“Yên tâm, cái này cũng tính phí tăng ca cho cô.”

Thẩm Thanh Lam khóe miệng giật giật. “Cà chua hết rồi, chỉ còn mì trứng thôi, được không ạ?”

Bộ dạng bất đắc dĩ của cô làm Thịnh tổng khẽ nở nụ cười. Anh đưa tay véo nhẹ má cô, giọng trêu: “Gì cũng được.”

Hành động thân mật ấy khiến trái tim cô lỡ nhịp. Sợ anh phát hiện, cô vội vàng chạy vào bếp nấu mì.

Đến khi Thịnh tổng ăn xong bát mì, đã gần một giờ sáng.

Tối qua không ngủ ngon, Thẩm Thanh Lam mệt rã rời, uyển chuyển đuổi khách: “Thịnh tổng, anh về đi. Bát này để tôi rửa cho.”

Thịnh tổng “ừ” một tiếng, tựa lưng vào sofa, nhắm mắt xoa trán, trông mệt mỏi.

Thấy anh như vậy, Thẩm Thanh Lam nhớ ra anh làm việc liên tục cả chục tiếng hôm nay, bất giác thấy xót. Cô không giục anh đi nữa, lặng lẽ vào bếp rửa bát.

Khi ra ngoài, sofa đã trống không, bóng dáng Thịnh tổng biến mất.

Chẳng hiểu sao, trong lòng cô dâng lên chút mất mát khó tả.

Chuyện tối qua chỉ là phút mất kiểm soát, cả hai đều ngầm hiểu. Cô tội gì lại mơ mộng viển vông.

Thẩm Thanh Lam lắc đầu, tự cười khổ, bảo mình đừng nghĩ lung tung nữa.

Tắm xong, cô quấn khăn tắm trở về phòng. Vừa mở cửa, cô giật mình trước cảnh tượng trước mắt.

Thịnh tổng, người đáng lẽ đã rời đi lại đang nằm trên giường cô, ngủ say.

Thẩm Thanh Lam ngẩn người một lúc, khẽ gọi: “Thịnh tổng?”

Không có phản ứng gì.

Cô bước vào, nhìn kỹ người trên giường.

Khi ngủ, anh chẳng còn mang dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Nét mặt anh dịu đi, gần gũi lạ thường. Đặc biệt khi nằm trên tấm chăn lụa hồng phấn của cô, áo sơ mi nới vài cúc để lộ cơ bắp săn chắc bên dưới, trông vừa gợi cảm lại vừa mê hoặc.

Trái tim Thẩm Thanh Lam bất giác đập nhanh hơn. Cô chưa từng thấy dáng vẻ như thế này của  Thịnh tổng. Nhớ lại chuyện trong nhà vệ sinh hôm qua, cô như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay về phía anh.

Tay cô còn chưa chạm vào, anh bất ngờ mở mắt, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Thư ký Thẩm, cô định làm gì?”

Giọng anh khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, như móng mèo cào nhẹ vào lòng cô.

“Tôi… muốn gọi anh dậy, để anh về nhà ngủ!” Thẩm Thanh Lam giả bộ không vui, sợ anh phát hiện suy nghĩ nhỏ của mình.

Thịnh tổng nhìn chiếc khăn tắm trên người cô: “Thư ký Thẩm hay ngủ với bộ dạng này à?”

Cô cúi đầu, mới nhớ mình chỉ quấn tạm chiếc khăn tắm, mặt cô chợt đỏ bừng: “Không phải! Tôi… vừa tắm xong thôi!”

Chưa nói hết, cô đã bị Thịnh tổng kéo mạnh xuống giường.

Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, cùng mùi bạc hà nhàn nhạt trên người, khiến cô quên cả việc phản kháng.

Thịnh tổng kéo khăn tắm xuống. Hai bầu ngực trắng ngần bật ra, khẽ đung đưa.

Thẩm Thanh Lam có thói quen không mặc nội y sau khi tắm, chỉ còn chiếc quần lót ren xanh nhạt. Dù không gợi cảm bằng chiếc quần chữ T đỏ rực hôm qua nhưng nó vẫn mang một nét quyến rũ riêng.

“Anh… anh làm gì!” Thẩm Thanh Lam đỏ mặt, định dùng tay che ngực, nhưng bị anh giữ chặt, không nhúc nhích nổi.

“Thư ký Thẩm ăn mặc thế này bước vào, lại muốn quyến rũ tôi à?” Thịnh tổng cố ý thở nhẹ vào tai cô.

“Ư…”

Cô muốn né, nhưng cơ thể không thể nào nhúc nhích. Cảm giác ngứa ngáy từ tai khiến cô mềm nhũn: “Tôi… tôi không có! Là anh… tự lên giường tôi!”

“Lái xe mệt dễ gây tai nạn. Thư ký Thẩm lại nhiệt tình thế này, tôi đành ở lại quấy rầy một đêm.”

Tay anh vuốt ve má cô, ngón cái lướt qua đôi môi mềm, rồi trượt xuống, chạm vào cổ và xương quai xanh gợi cảm, cuối cùng dừng lại trên bầu ngực đầy đặn.

Nó mềm mại như bông, dù tay anh to, vẫn có thể ôm trọn, xoa nắn thành đủ hình dạng.

Hình ảnh kích thích và cảm giác dễ chịu khiến mắt anh đỏ lên. Anh cúi xuống ngậm lấy nụ hoa phấn hồng bé nhỏ, lưỡi liếm qua liếm lại.

Lưỡi anh thô ráp mà ấm áp lướt qua, như dòng điện chạy khắp người. Bụng dưới cô nóng lên, khiến cô vặn vẹo từ chối: “Ư… Đừng…”

Dù chỉ ở trong miệng, Thịnh tổng vẫn cảm nhận được nụ hồng cứng lên. Anh đổi cách, vừa cắn nhẹ, vừa dùng lưỡi trêu đùa.

Cùng lúc, tay anh lần xuống bụng cô, luồn vào quần lót, qua khu rừng màu đen huyền bí, đi thẳng đến nơi cần đến.

Truyện được đăng tải miễn phí tại web Pinknovel.net 

Những chương có mật khẩu vui lòng like Fanpage của web và gửi ảnh chụp vào hộp thư để nhận mật khẩu cho tất cả các chương.

Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Hoang Mai An

    Hoang Mai An

    Hóng chap mới quá tác giả ơi

    6 ngày trước
Facebook của tác giả