Chương 12

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Ký ức trên chiến trường có gì tốt đâu, không muốn nhớ lại cũng là điều bình thường. Lạc Vũ Trạch im lặng, không nghĩ ra lời nào để phản bác.

 

Lời vừa dứt, trong điện đột nhiên tĩnh lặng, Nam Yên rụt rè nhìn thần quân, luôn cảm thấy ánh mắt thần quân lạnh đi vài phần.

 

“Ký ức quý giá sao có thể vứt bỏ.” Ứng Hoài đặt hộp gỗ trở lại trước mặt Nam Yên, ra lệnh: “Nhận lấy.”

 

Nam Yên mím môi, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nàng. Nàng chớp mắt nói: “Thật ra, ký ức của ta đã phục hồi được hơn nửa rồi, ta cảm thấy rất nhanh là sẽ có thể phục hồi hoàn toàn. Ta không cần phải uống thêm đan dược, đa tạ thần quân ban thuốc, xin thần quân thu hồi Linh Mộc đan này lại đi ạ.”

 

“Nhớ ra rồi?” Hai mắt Ứng Hoài hơi động, hắn nhìn Vân Hoàn và Lạc Vũ Trạch, ra hiệu cho họ lui xuống.

 

Tuy Vân Hoàn và Lạc Vũ Trạch không biết vì sao sư tôn của họ đột nhiên bảo họ rời đi nhưng cả hai vẫn nhanh chóng đứng dậy rời khỏi Tử Vi điện.

 

Nam Yên bối rối nhìn bóng lưng Vân Hoàn và Lạc Vũ Trạch rời đi rồi mới quay đầu nhìn về phía thần quân có ánh mắt sâu thẳm. Nàng hít một hơi thật sâu, đột nhiên có hơi căng thẳng.

 

“Thần quân nghỉ ngơi, ta cũng xin phép ra ngoài trước.” Cảm thấy không khí không ổn, Nam Yên vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi đây.

 

Ngay khi nàng vừa đứng dậy, một bàn tay lớn đã nắm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, nàng lại ngồi về chỗ cũ.

 

Bàn tay nắm lấy cánh tay nhỏ của nàng có hơi dùng sức, Nam Yên cảm thấy đau nhưng lại không dám kéo ra, càng không dám phản kháng.

 

Trong lúc hoảng loạn, nàng thậm chí còn ngừng thở, bối rối nhìn người trước mặt.

 

“Thần, thần quân…”

 

“Ngươi vừa nói, đã nhớ lại được ký ức ư?”

 

Nam Yên gật đầu lần nữa: “... Ừm, nhớ lại được rất nhiều rồi, nên không cần dùng Linh Mộc đan nữa đâu.”

 

Nàng không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng cảm nhận được ánh mắt của thần quân không còn giống như thường ngày.

 

Đôi mắt ấy sâu thẳm đen tối tựa vực sâu, cứ như có thể nuốt chửng nàng vào bụng, lột xương bóc da, đầy vẻ xâm lược.

 

Ứng Hoài nhìn chằm chằm đôi mắt nàng rất lâu, muốn nhìn ra điều gì từ đó nhưng đáng tiếc là hắn chỉ thấy được sự chột dạ và né tránh trong đôi mắt trong veo ấy, chứ chẳng có bất cứ cảm xúc nào khác.

 

Hắn có chút thất vọng, đành chầm chậm rụt tay về, bình tĩnh mở miệng: “Nói thử xem, ngươi đã nhớ lại được những gì?”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!