Chương 27

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
“Cơ duyên trong bí cảnh đều phải dựa vào thực lực của bản thân để nắm lấy. Rõ ràng là đã khuyên nàng ấy nên biết lượng sức mình mà làm, đừng có cậy mạnh, người ngoài còn có người tài hơn, núi ngoài còn có núi cao hơn. Không phải ai cũng sẽ nể mặt Lăng Tiêu cung mà nhường nàng ấy đâu. Lần này xảy ra chuyện cũng là một bài học, vừa hay giúp nàng ấy tỉnh ngộ ra một chút đi!”

 

“Còn có Nam Cung Nhã kia nữa chứ, nàng ta là trưởng lão Y Các chứ đâu phải trưởng lão Lăng Tiêu cung! Chẳng qua là ỷ vào việc thần quân nợ Nam Cung gia một ân tình mà dám dùng giọng điệu bề trên để giáo huấn chúng ta ư? Rõ ràng là chúng ta cùng tuổi mà, nàng ta thì có gì đáng để mà kiêu ngạo chứ! Chẳng phải cũng lén lút mơ tưởng thần quân nhà ta sao, tưởng ta không nhìn ra tâm tư đó của nàng ta sao chứ.”

 

Sương Oánh tức điên người, dọc đường đi miệng nàng ấy không ngừng lại giây phút nào, càng nói càng bực.

 

Ngược lại, Nam Yên bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn có tâm trạng an ủi Sương Oánh.

 

“Đừng giận, đừng giận nữa. Nếu còn giận nữa mặt sẽ méo đi đó.”

 

Nam Yên biết Sương Oánh đang bất bình thay cho mình, nhưng nàng đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu rồi.

 

Sau khi Vân Hạ lớn lên thì ngày càng thêm xa cách với nàng, nhiều lần biểu lộ sự khinh thường đối với bán yêu. Nàng đã biết lâu rồi, Vân Hạ đã chẳng còn là bé con hay lẽo đẽo theo sau nàng gọi “tỷ tỷ” nữa rồi.

 

Sương Oánh thở dài: “A Yên, ta thấy ngươi làm vậy không đáng chút nào cả! Nếu năm đó ngươi không khăng khăng mang Vân Hạ về, sư tôn cũng sẽ không nhận nàng ấy làm đệ tử đâu. Ngươi dốc lòng chăm sóc nàng ấy biết bao nhiêu năm, mà nàng ấy lại có thể nói ra những lời đó.”

 

Sương Oánh có thể cảm nhận được rằng, từ ngày Nam Yên mang Vân Hạ về, nàng vẫn luôn chăm sóc Vân Hạ như con ruột mình.

 

Nam Yên nhẹ nhàng đáp lời: “Thế thì biết làm sao bây giờ. Trên đời này chỉ có tình cảm là chẳng thể cưỡng cầu được. Yêu ghét đều là chuyện riêng của mỗi người, chẳng ai có thể điều khiển được đâu.”

 

Nam Yên khẽ mỉm cười, giọng nói nàng dịu dàng như nước, nhưng lại có vể kiên định từ trong xương tủy: “Đa phần bán yêu đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, lại vì huyết mạch pha tạp nên thiên phú thấp kém. Đây đều là những sự thật chẳng thể chối cãi được. Nhưng cho dù có ngàn vạn người trước mặt ta nói bán yêu thấp hèn yếu kém thế nào đi chăng nữa, chỉ cần chính ta kiên định yêu lấy bản thân mình, nỗ lực sống tốt cuộc đời của mình, thì những lời ấy sẽ chẳng thể tổn thương ta được đâu.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!