Chương 25

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Khi nàng đến nơi lại vừa hay chạm mặt Sương Oánh ở đó, hai người liền cùng nhau vào phòng.

 

Các thị nữ và trưởng lão Y Các đều có mặt, gương mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.

 

Tiểu sư muội Vân Hạ đang nằm trên giường, đôi mắt ửng đỏ, lệ quang long lanh, trên mặt tỏ rõ vẻ không cam lòng.

 

Trưởng lão Y Các Nam Cung Nhã đang ngồi trên ghế vuông cạnh sập, dịu dàng an ủi nàng ta.

 

Nam Cung Nhã nói: “Linh căn có thể tái tạo được mà. Hôm nay thần quân cùng Vân Hoàn công tử xuống núi chính là để tìm kiếm nguyên liệu luyện chế Niết Bàn đan. Hạ Hạ cứ yên tâm đi, chẳng bao lâu linh căn của ngươi sẽ được chữa trị thôi.”

 

“Dù cho linh căn có thể khôi phục lại như xưa, thì Hiên Viên đỉnh và Thái Hư kiếm cũng chẳng thể thuộc về ta đâu!”

 

Vân Hạ nghiến răng nghiến lợi, mặt tối sầm lại, nói: “Nếu không phải do tên bán yêu kia xen ngang một bước, chắc chắn ta đã có thể nhận được sự tán thành của Hiên Viên đỉnh và Thái Hư kiếm rồi! Tên bán yêu mang huyết mạch đê tiện đó đã hủy linh căn của ta, đánh trọng thương tứ sư huynh, thật sự quá độc ác!”

 

“Đa phần bán yêu đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi không cha không mẹ, tâm tư độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, quả thật đáng hận. Bọn chúng đều là những kẻ thấp hèn từ khi sinh ra, chẳng xứng để chúng ta phải tức giận vì chúng đâu.” Nam Cung Nhã vỗ tay Vân Hạ trấn an, nói: “Hạ Hạ, ngươi là đệ tử thân truyền của thần quân, Lăng Tiêu cung chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi, băm thây vạn đoạn tên bán yêu kia.”

 

Cách bình phong mười bước chân, Sương Oánh nhìn sang Nam Yên bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khẽ nói nhỏ: “A Yên à, Hạ Hạ bị người Yêu tộc gây thương tích, nhất định là quá khó chịu nên mới nói ra những lời như vậy.”

 

Nam Yên đáp: “Ta biết mà.”

 

Tuy rằng Thần Kiếm tông thu nhận rất nhiều hài tử mang huyết mạch Yêu tộc, nhưng đa phần bán yêu có huyết mạch không thuần đều có thiên phú bình thường, địa vị rất thấp. Rất nhiều người thuộc Linh tộc vẫn giữ thành kiến và thái độ miệt thị đối với Yêu tộc.

 

Nhiều chuyện thật sự chẳng thể lựa chọn, chỉ cần sinh ra đã là bất công rồi.

 

Nam Yên bưng chén thuốc, chậm rãi bước vào, mỉm cười nói: “Hạ Hạ, đến lúc uống thuốc rồi.”

 

Vừa dứt lời, Vân Hạ và Nam Cung Nhã đều quay đầu nhìn sang, biểu cảm lập tức lạnh đi vài phần.

 

Vân Hạ không thèm để ý đến Nam Yên, mà quay sang gọi một tiếng sư tỷ với Sương Oánh. Nước mắt nàng ta chợt trào ra, tủi thân mở miệng nói: “Sư tỷ, bây giờ muội không muốn thấy bất kỳ bán yêu nào cả. Tỷ bảo nàng ấy đi ra ngoài được không ạ, muội không cần nàng ấy chăm sóc đâu.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!