Chương 5

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Thần hồn bị tổn thương, những ký ức bị mất của Nam Yên đều không thể nhớ lại được.

 

“Có lẽ là do tu vi của ta thấp, hấp thu chậm nên chữa trị cũng chậm.”

 

Vốn tưởng thần quân hỏi nhiều những chuyện này là vì quan tâm nàng do nàng có công trong đại chiến, tiện miệng hỏi han vài câu nhưng ngay sau đó hắn lại nói: “Đã như vậy thì ngươi theo ta vào nội điện, ta vận công giúp ngươi hấp thu Dưỡng hồn thảo.”

 

Nói xong, hắn đứng dậy đi vào nội điện.

 

Nam Yên sững sờ, chân dính chặt trên đất không nhúc nhích được một bước.

 

Nếu phải dùng từ miêu tả tâm trạng của nàng thì hoảng sợ bất an còn thích hợp hơn là thụ sủng nhược kinh.

 

Thần quân nghiêm khắc với cấp dưới, hoặc có lẽ nên nói là thờ ơ.

 

Sao sau khi bế quan trăm năm ra, dường như hắn lại thay đổi chút ít?

 

Nam Yên không kịp xoắn xuýt, ngay sau đó nàng đã bước vào nội điện, khoanh chân ngồi trên ghế dài, lưng thẳng tắp.

 

“Cởi áo ngoài ra.” Người phía sau nói.

 

Nàng chỉ mặc một chiếc áo ngoài , cởi ra thì chỉ còn lại một cái váy dài quấn ngực.

 

Hóa ra vận công còn phải cởi áo ngoài, đúng lần đầu nghe thấy đấy.

 

Nam Yên thầm hít sâu, giơ tay cởi áo ngoài, đôi vai trắng nõn đầy đặn lộ ra trong không khí, mái tóc đen buông xõa phía sau, một đen một trắng tạo thành sự đối lập tươi sáng chói mắt.

 

Đợi một lúc, một bàn tay ấm áp chậm rãi đưa tới, trước tiên là gạt mái tóc dài của nàng sang một bên, sau đó tùy tiện đặt lên vai nàng.

 

Nam Yên không dám động đậy, nhưng nàng không nhịn được tò mò thần quân đang làm gì ở phía sau.

 

Sao hắn lại… không hề động đậy?

 

Bàn tay có khúc xương rõ ràng nắm lấy vai nàng, lặng yên bất động.

 

Vai Nam Yên hơi run rẩy, nàng luôn cảm thấy tay thần quân dường như đã siết lại một chút.

 

“Ngưng thần, nhắm mắt.”

 

Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau, Nam Yên lập tức làm theo, không dám nghĩ lung tung nữa.

 

***

 

Tê Hà các là nơi ở của Nam Yên, nó tọa lạc bên cạnh linh điền phía sau núi Vân Vụ. Cảnh sắc nơi đây ảo mộng, hương hoa mùi cỏ, là một nơi thanh tịnh và dễ chịu.

 

Vì nàng là thị nữ của thần quân, lương bổng của Nam Yên khá đáng kể, Tê Hà các được nàng bố trí tinh xảo, tao nhã mà ấm cúng.

 

Nam Yên cực kì thích nơi đây, nàng đã sống ở Tê Hà các trăm năm nhưng đến giờ vẫn chưa xem đủ cảnh sắc nơi đây.

 

Trở về địa bàn của mình, tâm trạng căng thẳng của Nam Yên mới giảm bớt phần nào.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!