Chương 30

Đăng lúc 00:48 03/12/2025 10 0
Chương trước Chương tiếp
Trong hang động u ám, mấy quả trứng vàng rực tỏa linh lực bao quanh vầng sáng. Nàng quỳ gối một bên, tóc tai rối bù, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt hân hoan nhìn ngắm...

 

Sương Oánh thấy sắc mặt Nam Yên không ổn, lập tức chạy tới đỡ lấy nàng, nàng liền thả lỏng rồi ngã xuống.

 

“A Yên, ngươi sao vậy?”

 

Hai mắt nàng nhắm nghiền. Cứ thế, không hiểu vì sao, cũng chẳng có dấu hiệu báo trước nào mà nàng lại ngất đi.

 

Nàng lại bị kẹt trong mộng cảnh.

 

Khi thì là những hình ảnh hỗn loạn, mơ hồ, khi thì là mấy quả trứng vàng tỏa ra linh quang trong hang động.

 

Nối tiếp ký ức lần trước, nàng nhớ lại thêm rất nhiều điều. Một tháng hoang đường trong hang động qua đi, thần quân tiếp tục ra chiến trường, dẫn dắt đệ tử Thần Kiếm tông giao chiến cùng Ma tộc. Còn nàng thì trở về doanh trại, tiếp tục chăm sóc các đệ tử bị thương.

 

Trước khi rời khỏi hang động, thần quân đích thân đưa nàng đến doanh trại.

 

Gió lạnh ở Hỗn Độn cảnh lạnh đến thấu xương. Linh lực của nàng vốn kém cỏi, lại chưa thể điều động linh lực để giữ ấm.

 

Lúc nàng quay người từ biệt, thần quân lại nắm lấy cổ tay nàng một lần nữa, truyền linh lực của chính mình vào cơ thể nàng, rồi lấy ra một chiếc vòng tay trông chẳng mấy bắt mắt đeo lên cho nàng.

 

“Chiếc vòng tay này được làm từ Hộ Tâm Lân của bản thể ta, vào thời khắc then chốt sẽ giúp ngươi chặn một đòn chí mạng. Nếu có bất trắc, ngươi hãy truyền linh lực vào Hộ Tâm Lân, để ta có thể tìm được ngươi thông qua nó.”

 

Nam Yên rụt rè gật đầu, mím chặt môi, đôi mắt long lanh như nước của nàng nhìn hắn có hơi căng thẳng.

 

Ứng Hoài rũ mắt nhìn nàng chằm chằm, trong lòng khẽ lay động, chậm rãi nâng tay muốn nhẹ nhàng vuốt ve thái dương thiếu nữ.

 

Nhưng trong lòng Nam Yên lại hoảng loạn, thấy vậy nàng càng vô thức lùi về phía sau. Hình như ý thức được hành động của mình có hơi lúng túng quá mức, nàng chột dạ liếc nhìn biểu cảm của thần quân, đôi môi mấp máy vài lần nhưng chẳng nói được lời nào.

 

Bàn tay to với những khớp xương rõ ràng dừng lại bên thái dương nàng. Hắn do dự một lát rồi chậm rãi rụt tay về.

 

“Chớ nghĩ ngợi lung tung. Mọi chuyện hãy đợi ta trở về. Ngươi hãy tự chăm sóc tốt bản thân, đừng bận tâm đến người khác.”

 

“...Vâng.”

 

Sau đó, mộng cảnh vẫn tiếp diễn, đều là những hình ảnh nàng chăm sóc các đệ tử bị thương.

 

-

 

Nam Yên khẽ tỉnh từ trong cơn mộng mị. Vừa mở mắt, nàng đã thấy ánh trăng quen thuộc xuyên qua màn lụa và chiếc giường gỗ chạm khắc tinh xảo.

 
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!